Chương 10: 10: Nữ Nhân Tô Gia

Tô An Cưới Vợ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đến khi về nhà không khí cũng nặng nề hơn hẳn, Tuyết Y buồn bã chống cằm ngồi nhìn bàn ăn nghi ngút khói.

Trong nhà lúc này chỉ còn mỗi Huân Nhi là vẫn vui vẻ ăn uống, nàng ấy nâng đũa lên bảo mọi người, "Sao mọi người không ăn? Cơm hôm nay là muội nấu đó""À, là Huân Nhi nấu, ta phải thử một tí mới được" Tô An cũng giả vờ vui vẻ nâng đũa, hôm nay tin đồn nàng là nữ nhân chắc hẳn sẽ đi xa cả kinh thành.

Mọi chuyện dần dần rắc rối hơn và cần thứ dập tắt chúng.Bữa cơm hôm nay cũng không vui vẻ lắm, Tô Huệ gắp một ít thức ăn bỏ vào chén cho Tô An, nhỏ giọng nói, "Muội ăn thêm một ít đi, càng ngày càng gầy đi rồi"Vốn là Tô An nghĩ chuyện mình cải nam trang không ai phát hiện được, cũng chẳng ai để ý chuyện này.

Cho đến khi đột nhiên nàng vươn lên thành một thương nhân, phú gia mới nổi tại nơi đây thì mọi chuyện dù nhỏ nhặt nhất cũng là điểm yếu chí mạng của nàng.

Việc nàng là nữ nhân chỉ có hại, không hề có lợi.Nhất là nữ nhân trong nhà của nàng cũng rất cần được bảo vệ, một mình nàng bị chèn ép chẳng có vấn đề gì xảy ra.

Nhưng nàng nhất định không muốn cho ai trong số họ chịu bất kì tổn thương nào, nhất định không thể.Những suy nghĩ đó cứ bủa vây làm Tô An như chìm ngập trong vòng xoáy do danh lợi, ngân lượng mang đến.

Dù bây giờ cuộc sống sung túc hơn, nàng mang lại cho Tô Huệ, Tuyết Y một mái nhà vững chắc như nàng đã hứa, thậm chí còn cưu mang tiểu nha đầu Huân Nhi, nhưng mọi thứ càng lúc càng phức tạp."Mọi người ăn đi, ta có chút buồn ngủ" Tô An dằn đũa lên chén rồi đi về phòng của mình, nàng cứ suy tư nghĩ xem cách nào để tiếp tục giả nam mà không bị nghi ngờ.

Nếu là nam nhân thì mọi thứ đều đơn giản hơn, đây là một nơi hoàn toàn trọng nam khinh nữ.Suy nghĩ một lúc mà trời bên ngoài cũng dần về khuya, bỗng dưng có tiếng đàn làm Tô An dựng cả lông tơ lên.

Nàng sợ hãi nhìn ra cửa sổ nhưng không thấy ai cả, tiếng đàn thanh thoát đó có vẻ rất quen thuộc.

Huân Nhi! Trong đầu nàng bật ra cái tên đó, đánh liều nàng bước ra cửa lần theo hướng thanh âm phát ra mà đi tới.Quả thật là Huân Nhi đang ngồi trên trường kỉ tấu một khúc đàn, ánh nhìn mê say của nàng ấy dường như đánh mất luôn cả vẻ ngây thơ cố hữu.

Đôi mắt lóng lánh đượm buồn, khúc nhạc làm lòng người thấy sầu thảm, hối tiếc về những thứ đã qua.Đợi đến khúc nhạc hoàn nàng mới vỗ tay hệt như một người am hiểu nhạc lý, mặc dù khi nghe nó nàng chỉ thấy buồn rười rượi.

Huân Nhi mỉm cười rồi ôm cổ cầm đứng lên, "Chủ tử không ngủ sao?""Không, ngươi không lo ngủ đi, giờ này còn ngồi đây hứng sương đêm?" Tô An ngồi xuống ghế, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc lấy lại tinh thần trở về làm Tô An hoạt bát của ngày trước.Nhìn Huân Nhi trẻ con thơ ngây nàng nhớ lại mình của trước đây, đánh mất đi sự vô tư vốn có của bản thân nên nàng không muốn sự vô tư của Huân Nhi cũng biến mất.

Nha đầu khả ái này xứng đáng được sống trong chiều chuộng bao bọc của mọi người."Không, muội chỉ muốn tấu một khúc thôi.

Chủ tử không ngủ được, có phải có chuyện gì làm chủ tử không vui không?" Huân Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh, Tô An lắc đầu, "Ta uống chút trà nên không ngủ được"Nàng không muốn kéo Huân Nhi vào chuyện khó xử này, cũng không muốn nàng ấy vì mình mà lo lắng, vì vậy nàng nói dối để chuyện đỡ tệ hại hơn.

Trời đêm lấp lánh tinh tú làm lòng người cảm thấy thư thả, hương hoa từ hoa viên thoang thoảng quanh đây làm Tô An cũng thấy dễ chịu hơn.Huân Nhi đặt cổ cầm lên chân mình rồi tấu một khúc nhẹ nhàng, khúc nhạc bay bổng cuốn lấy tâm hồn gợn sóng của Tô An.

Nàng nằm nhích vào trong trường kỉ nhìn bầu trời đêm, vừa đếm sao vừa lắng nghe nhạc khúc.

Một lúc sau nàng ngủ lúc nào mà không biết, Huân Nhi thấy vậy nên chạy vội vào trong lấy một chiếc chăn ấm ra đắp lại cho Tô An.Tuyết Y đi ngang qua thấy Tô An đang nằm ngủ mới hoảng, nàng lật đật hỏi, "Tô An ra đây rồi ngủ quên? Trời ạ, ngủ vậy rồi nhiễm phong hàn thì sao?""Tỷ tỷ, chủ tử lỡ ngủ quên ở đây" Huân Nhi đang lụi cụi nhóm một lò than thì nghe tiếng Tuyết Y hỏi, vì vậy nàng ngước đầu lên, gương mặt ngây ngô bị dính than đen trông rất buồn cười.Tuyết Y xoay lưng quay đi, nàng lèm bèm mắng, "Ngủ kiểu gì không biết...!Thật tình..."Gõ cửa phòng Tô Huệ một lúc nàng ấy mới mở cửa, gương mặt do vừa mới từ trong mộng tỉnh dậy nên có chút lơ mơ.

Mái tóc đen nhánh phủ dài xuống vai, vài sợi như bay trong gió, nàng ấy là một đóa hoa sen chẳng tinh nhiễm bụi trần.

Xinh đẹp nhưng lại rất hòa nhã, đôi khi Tuyết Y cũng thấy rất ganh tị với sắc đẹp ấy."Tỷ tỷ, Tô An đang ngủ ở hoa viên...!Tỷ giúp muội đem nàng ấy về phòng nhé?" Tuyết Y hỏi, Tô Huệ tất nhiên là giúp, nàng còn lo không hết, vừa đi vừa mắng đồ ngốc đó không biết giữ gìn sức khỏe mình.Huân Nhi nhóm xong lò than đem nó lại gần Tô An, người nào đó say ngủ đến mức không biết trời trăng gì.

Nàng kéo chăn lên che lại cho Tô An, trời đêm ngày càng lạnh hơn, cái lạnh đến buốt da này nếu ngủ một đêm thế nào cũng đổ bệnh.Cuối cùng cả ba người hợp sức mang Tô An về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi đóng cửa lại nhẹ nhàng.

Xong rồi cả ba mới nở một nụ cười, Tô Huệ bảo, "Muội ấy...!Thiệt tình...""Đồ ngốc đó, muội mắng mãi mà không nghe" Tuyết Y kéo lại y phục của mình bởi vì cơn gió ngày càng lạnh hơn, nơi đây chỉ có Huân Nhi không dám nói về Tô An, bởi nàng ấy là chủ tử của nàng.

Nàng không như Tuyết Y, Tô Huệ để có thể gọi thẳng tên nàng ấy, chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười lắng nghe mọi người nói chuyện.Cả ba về phòng mình, mỗi người một cảm xúc riêng biệt.

Tuyết Y lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, nó thậm chí còn mềm mại hơn chiếc giường ở Diệp phủ, căn nhà này thậm chí còn sang trọng hơn ở nhà nàng.

Mọi thứ quá hoàn hảo cũng khiến lòng người sợ hãi, Tô An hứa sẽ mang lại cho nàng mọi thứ..

Nhưng...!Cái nàng cần là tấm lòng của Tô An, là tình yêu nơi nàng ấy.Tô Huệ thì khác, nàng mơ thấy nàng trong vòng tay Tô An âu yếm, đã lâu lắm rồi cả hai không ngủ cùng nhau.

Nàng nhớ vòng tay ấm áp nhỏ nhắn của nàng ấy lúc bao bọc lấy nàng.

Nàng còn nhớ nụ hôn ngọt ngào, cả bàn tay không an phận của nàng ấy...!Nhớ rất nhiều, nhưng nàng tự nhủ rằng vì công việc, gia đình nên nàng ấy mới bận như thế.Trong lòng Huân Nhi cũng ngổn ngan không kém, nàng không biết cảm giác khi thấy chủ tử say ngủ là gì nữa.

Nàng chỉ muốn đưa tay chạm vào gương mặt đó, muốn làm cho đôi mày nhăn lại của nàng ấy giãn ra.


Muốn nàng ấy mỉm cười, nàng thật sự lo lắng cho nàng ấy.Trong khi Tô An ngày một trưởng thành hơn, tiểu nha đầu cũng chẳng còn là tiểu nha đầu như ngày xưa nữa.

Nàng ngủ say mê một giấc thật sâu không biết được có ba người con gái vì nàng mà mất ngủ một đêm.Sáng sớm vươn vai dậy Tô An mới phát hiện mình đang nằm ở trong phòng mình chứ không phải hoa viên.

Chắc hẳn là Huân Nhi mang nàng về phòng, Tô An đứng dậy đi lấy một thau nước rửa mặt thì thấy trong phòng đã có thau nước sẵn rồi.

Nàng để tay vào xem nhiệt độ, vẫn còn ấm, chứng tỏ người nào đó mới mang vào chưa lâu.Tô An rửa mặt xong lại vấn tóc lên, ngày nào cũng mặc đồ nam nhi khiến nàng mệt mỏi.

Nàng muốn như mọi người xõa làn tóc mây xuống, tô điểm môi son, nàng cũng muốn trang điểm như mọi người.

Những lúc một mình trong phòng nàng chỉ mặc đồ của nữ nhân, chỉ có nó mới khiến nàng thấy thoải mái.Xong tất cả nàng mới bước ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu cho không khí tràn vào buồng phổi, cảm giác thoải mái cũng theo đó mà đến.

Tô An đi ăn sáng cùng mọi người, trái lại với dáng vẻ tươi tắn của Tô An, ba nữ nhân trong nhà nàng ai cũng mắt thâm quầng đáng sợ."Sao vậy? Mọi người cũng mất ngủ hả?" Tô An khó hiểu hỏi, nàng nhấc chiếc ghế ra rồi ngồi xuống bàn.Buổi ăn đó diễn ra rất buồn cười, ai cũng muốn ăn thật nhanh rồi lao về giường ngủ tiếp.

Hôm nay mọi chuyện Tô An đều đứng ra giải quyết cho ba nữ nhân đó ngủ ngon một tí.

Nàng ở trong thư phòng coi lại sổ sách, một canh giờ qua rồi lại thêm một canh giờ.

Tô An ngả người ra sau xoa mi tâm của mình một cách mệt mỏi.Cửa phòng hé mở, Tô Huệ mang một ít trái cây tới cho nàng.

Nàng ấy mỉm cười đặt xuống bàn rồi đi lại chỗ nàng xem sổ sách cùng, Tô An để cho Tô Huệ ngồi trên đùi mình cùng nhau xem."Hôm nay có chuyện gì không?" Tô Huệ choàng tay lên cổ Tô An, vẻ nũng nịu này chỉ có khi hai người nàng mới dám thể hiện ra.

Tô An vùi mặt vào hõm cổ của Tô Huệ ngửi một mùi hương nữ tính quen thuộc, "Không có chuyện gì, nàng đã ngủ đủ chưa?""Ngủ đủ rồi" Tô Huệ đỏ mặt như quả cà chín.Môi Tô An tìm môi Tô Huệ cắn nhẹ, quấn quít đầy yêu thương.

Nàng cũng nhớ nụ hôn của Tô Huệ da diết, mỗi lúc đi xa chỉ muốn được đi cùng Tô Huệ, được ôm nàng ấy vào lòng.

Mọi thứ đều nhẹ nhàng khi ở bên nàng ấy...!Không hiểu sao, nàng xem trọng Tô Huệ nhưng Tuyết Y cũng rất quan trọng với nàng.Khi môi hai người chạm nhau, khoảng khắc ấy mọi thứ dường như dừng lại.

Hơi thở của Tô Huệ phả vào bên má Tô An khiến nàng thấy nhột nhạt, chiếc lưỡi đinh hương của nàng ấy quấn quít cùng nàng một cách say mê.Tô An để Tô Huệ ngồi lên chiếc bàn gỗ rồi cởi chiếc áo ngoài ra, nụ hôn của nàng thấp dần thấp dần đến khi nghe được hơi thở gấp gáp của Tô Huệ.

Nàng mỉm cười chơi trò á.i ân mà nàng yêu thích, thân thể mềm mại như đậu hũ non mềm chọc lòng người ngứa ngáy.Bàn tay hư hỏng của Tô An lại được dịp chạy loạn trên làn da trắng sứ của Tô Huệ, nàng ấy thở gấp hơn khi chúng chạm vào điểm nhạy cảm dưới chân.

Một ngón tay rồi lại một ngón, lấp đầy phần trống rỗng của Tô Huệ đến mức nàng ấy oằn người lại chịu đựng những động chạm nhạy cảm kia.Tô An di chuyển nhịp nhàng làm tiếng rê.n rỉ nhẹ nhàng phát ra khỏi khuôn miệng kiều diễm của Tô Huệ, trong phòng tràn ngập dư vị á.i ân nồng thắm.Đến khi mệt mỏi Tô Huệ mới gục đầu vào vai Tô An để nàng ấy ôm lấy mình, Tô An mặc lại y phục cho Tô Huệ rồi bế nàng ấy đi về phòng mình tắm rửa sạch sẽ.

Sau trận á.i ân kia mọi buồn phiền của Tô An dường như cũng biến mất, nàng cho Tô Huệ vào bồn nước rồi cũng leo vào.

Thân thể trực tiếp bám lấy nhau, mềm mại đến ngây ngất."Tỷ tỷ, muội muốn tổ chức hôn lễ" Tô An nói làm Tô Huệ sững người lại, "Muội muốn lấy ai? Muội...""Với tỷ" Tô An kéo Tô Huệ vào lòng mình chặt chẽ, nàng nói thêm, "Muội biết hơi quá đáng...!nhưng muội...""Ta biết muội định nói gì nữa, ta biết rồi.

Muội yên tâm!" Tô Huệ hôn nhẹ vào bên má Tô An nhẹ nhàng, "Ta chỉ cần muội yêu thương ta, dù chỉ là một phần nhỏ nhất"Mọi yêu cầu của Tô An, không cần nói Tô Huệ cũng biết.

Nàng yêu và luôn chấp nhận bản ngã của Tô An, cho dù điều đó có khó khăn như thế nào, nàng chỉ muốn được ở bên nàng ấy..