Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: JaneJane + DSJM.
Ánh mắt Lục Mộc Kình nhìn cô chăm chú, không biết có phải là do anh uống nhiều rượu nên chưa hoàn toàn tỉnh táo hay không, im lặng 10 giây mới lên tiếng, hỏi: "Em nói tôi dễ dàng lọt vào mắt xanh của người khác phái, đạt được hảo cảm của người khác phái, cũng dễ dàng khiến người ta chấp nhận mọi yêu cầu của tôi, những người khác phái này không bao gồm em?"
Viêm Cảnh Hi hơi đỏ mặt, tim đột nhiên đập mạnh, khẽ rũ đôi mắt lóng lánh sóng gợn lăn tăn, cô khó mà mở miệng đồng ý, đành mập mờ nói: "Tôi cũng có hảo cảm với rất nhiều người khác, ví dụ như Bill Gates, Jack Ma, hoàng tử William, hoàng tử Andrea."
"Andrea?" Lục Mộc Kình nhếch miệng, tỏ vẻ biết rõ, "Để lúc nào đó tôi sẽ giới thiệu anh ta cho em biết, để em rũ bỏ hết hảo cảm dành cho anh ta."
Viêm Cảnh Hi tự nhiên chột dạ, sợ nếu anh hỏi tiếp thì cô sẽ không chống đỡ được, bèn liếc cửa túc xá một cái, áy náy nói: "Nếu không có chuyện gì khác thì anh về nghỉ ngơi sớm chút đi, đã hơi trễ rồi đấy."
"Quay lại vấn đề chính, em định làm gì với Lục Hữu Nhiễm? Nó nói sau khi cuộc thi thiết kế kết thúc sẽ tuyên bố kết hôn với em." Lục Mộc Kình hỏi vào điểm chính.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, trước đây cô còn dùng thân phận vị hôn thê tương lai của Lục Hữu Nhiễm để cự tuyệt anh.
Sau khi chuyện tối nay phát sinh, Viêm Cảnh Hi biết anh không còn tin vào lý do này nữa, dứt khoát thừa nhận: "Lần trước tôi nói với anh là thật đấy."
"Lần trước?" Lục Mộc Kình nâng khóe miệng, ánh mắt sáng quắc khóa chặt cô, "Câu nào? Là câu em sẽ không lấy Lục Hữu Nhiễm, hay là câu em thích hôn tôi?"
Mặt Viêm Cảnh Hi lập tức đỏ bừng.
Nhớ tới lần đó sau khi say rượu liền hồ ngôn loạn ngữ nên cũng không có cách nào phản bác, đành bỏ qua vấn đề này, trực tiếp trả lời: "Tôi đã đánh cược với ông nội, chỉ cần tôi thắng ông một ván cờ, ông sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi."
Lục Mộc Kình đã hiểu, nhếch mày, mấy phần ảo não, "Vậy lần trước em đánh cờ với ba tôi là vì chuyện này?"
Viêm Cảnh Hi gật đầu.
Lục Mộc Kình xin lỗi: "Xem ra tôi đã giúp không đúng lúc rồi."
"Không đâu, nếu lần đó không có Lục tổng anh ra tay, tôi nhiều nhất chỉ có thể hòa với ông thôi." Viêm Cảnh Hi không muốn nói oan cho anh.
Mắt Lục Mộc Kình lóe lên 1 tia sắc bén.
Cô vừa dứt lời, anh liền cúi người, mở miệng cắn lên môi cô, trầm thấp mở miệng yêu cầu: "Đổi cách xưng hô đi, kêu sai một lần, tôi sẽ cắn em một lần."
Môi Viêm Cảnh Hi mặc dù không đau, nhưng lại có cảm giác bị áp bách, không phải bề ngoài mà là đi thẳng vào trong lòng cô.
Cô phát hiện, người đàn ông này vẻ ngoài dịu dàng như ngọc, ưu nhã cao quý, nhưng trong xương cốt lại rất bá đạo, sự bá đạo này một khi được phóng thích sẽ khiến cho người khác khó mà cự tuyệt.
Viêm Cảnh Hi mím môi một cái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần trong gang tấc của anh, mở to mắt mình.
Nếu gọi Lục Mộc Kình một cách thân mật, cô thực sự không làm được, cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng sợ nếu lại kêu sai thì anh sẽ cắn cô tiếp.
Phương thức trừng phạt này của anh, so với trực tiếp hôn môi, càng khiến cho người ta thêm rạo rực.
Lục Mộc Kình thấy cô không gì mà chỉ ngây ngẩn suy tư, đành bất đắc dĩ nói: "Gọi tôi là Lục Mộc Kình, Mộc Kình, Kình đều được."
Giọng anh bị đè thấp, không phải là chất giọng ra lệnh, nhưng lọt vào tai lại cực kỳ câu dẫn.
Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, chà xát lòng bàn tay, tránh né vấn đề này, vẻ mặt như đang thỉnh cầu, nhẹ giọng nói: "Thực sự không còn sớm nữa, tôi hơi đau đầu, buồn ngủ lắm rồi."
Lục Mộc Kình thấy dáng vẻ cô như đang phục tùng, liền sinh lòng thương tiếc, cũng không muốn làm khó cô, xoa xoa đầu cô, nhíu mày nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sủng nịnh, giống như dòng suối trong rừng nhuộm ánh trăng nhu hòa, nói: "Vậy em về nghỉ ngơi trước đi, chiều mai tôi không có tiết, sáng mai tôi sẽ xin giáo sư Dương giúp em, em không cần lên lớp, trưa tôi sẽ đón em đi gặp ba tôi."
"Hả? Đi gặp ba anh?" Anh sắp xếp quá nhanh, cô nhất thời không theo kịp.
Lục Mộc Kình thôi xoa đầu cô, tóc cô rất mềm, sờ rất thoải mái, nói: "Em nói muốn đánh cờ với ba tôi cơ mà?"
"Hả? Ừ." Viêm Cảnh Hi gật đầu, rồi lại như nghĩ đến điều gì, nắm lấy vạt áo anh, vội vàng nói: "Tôi tự đi được rồi, anh không cần đến đón tôi."
Lục Mộc Kình liếc nhìn tay cô, ánh mắt thâm u, mấy phần suy tư.
"Anh đưa tôi đi không thích hợp, nếu ông hỏi thì biết trả lời thế nào?" Viêm Cảnh Hi nhắc nhở.
Viêm Cảnh Hi có cảm giác như đang cấu kết với Lục Mộc Kình làm chuyện xấu, tự cảm thấy áy náy trong lòng.
"A." Lục Mộc Kình nhìn Viêm Cảnh Hi đã đỏ mặt, ôn nhu nói: "Em chột dạ cái gì? Tôi với em đâu phải là không quen biết, hơn nữa, không lẽ em muốn Hữu Nhiễm đưa em đi?"
Tuy vậy cô vẫn cảm thấy chột dạ.
"Tôi muốn tự đi một mình." Viêm Cảnh Hi dõng dạc nói.
"Biết rồi, đồ cứng đầu." Lục Mộc Kình xoa đầu cô cái nữa rồi thu tay về đút vào túi quần, liếc ký túc sau lưng Viêm Cảnh Hi một cái, ôn nhu nói với cô: "Em về đi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."
Lục Mộc Kình dễ dàng đáp ứng như vậy khiến cho Viêm Cảnh Hi hơi xúc động một chút.
"Vậy tôi đi trước." Viêm Cảnh Hi khách khí gật đầu với Lục Mộc Kình, "Anh đi đường cẩn thận."
Lục Mộc Kình chăm chú dõi theo bóng lưng nho nhỏ của cô, thấy cô biểu hiện hời hợt như vậy, mày kiếm khẽ nhíu lại.
Xem ra, con đường anh phải đi vẫn còn dài lắm.
Nếu nói cho cô biết cô chính là mẹ của con anh thì thế nào?
Lục Mộc Kình cảm thấy rất buồn bực, từ trong hộp lấy ra một gói thuốc lá, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu, nhét hộp thuốc vào vị trí kế bên ghế tài, châm lửa.
Nhả ra làm khói dày đặc, làm mờ đi đôi mắt cơ trí của anh.
Kỳ thực, anh không thể nào hút thuốc, nhưng mấy ngày nay, một gói thuốc lá đều đã hút hết một nửa.
Không được, không được.
Viêm Cảnh Hi trở lại ký túc, Chu Gia Mẫn chạy về phía cô, cười một cách ám muội, nói: "Tớ tận mắt thấy giáo sư Lục hôn cậu rồi nhé, xem ra thầy ấy đã thực sự động lòng, Cảnh Hi, tốt quá rồi."
Viêm Cảnh Hi ngược lại ánh mắt ảm đạm ngồi ở trên giường, khuỷu tay chống lên chiếc bàn cạnh giường, chống đầu, nói với Chu Gia Mẫn nhưng cũng như đang tự lẩm bẩm với bản thân: "Lâu ngày mới biết lòng người, thời gian tớ quen biết anh ấy qua ngắn, nếu như anh ấy thực sự có ý thích tớ, tớ cảm thấy, không cần tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, cũng có thể là một dòng sông nhỏ, nếu như chỉ là một loại thích thú nhất thời, rung động qua đi, cũng không còn cảm giác thích nữa, như hiện tại, ai cũng sẽ không bị thương."
Cảnh Hi à, tớ cảm thấy có phải cậu quá nhát gan rồi không?" Chu Gia Mẫn nói ra suy nghĩ của bản thân, "Gặp được người đàn ông như giác sư Lục, cậu phải nhào tới."
Kèm theo những lời này là động tác bắt một cái. Thuận tiện cắn không khí một cái, tiếc nuối liếc xéo Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, suy tư nói: "Nếu như tớ có gia đình, tình cảnh, thân phận như Viêm Nhụy, có lẽ tớ cũng sẽ thử một lần, nếu có bị tổn thương thì vẫn có thể bắt đầu lại, vẫn có thể tựa vào lòng cha mẹ, tìm những nguồn ấm áp khác. Nhưng mà Gia Mẫn, tớ không phải là Viêm Nhụy, tớ không thể mạo hiểm, bây giờ tài khoản của tớ tổng lại cũng chưa được 3 ngàn, đối với tớ, sinh tồn đã là một vấn đề lớn, tớ không chỉ phải tự chăm sóc bản thân mà còn phải lo cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, dì Trương đã lớn tuổi rồi, dì ấy cũng cần tớ chăm sóc, tớ không thể ngã quỵ được."
Chu Gia Mẫn nói: "Chỉ cần cậu ở bên giáo sư Lục, tất cả những vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng, giáo sư Lục chắc chắn không để cho cậu chết đói phải không nào?"
Viêm Cảnh Hi nhìn Chu Gia Mẫn, nói: "Sao anh ấy phải làm thế vì tớ? Anh ấy không phải là cha mẹ của tớ, không thiếu nợ gì tớ, cho tới bây giờ tớ cũng chưa làm được gì cho anh ấy, mối quan hệ bất bình đẳng chẳng khác gì chiếc cân không cân bằng, tớ không thể nào yên tâm thoải mái dùng tiền của người khác, cũng chưa bao giờ trông mong sẽ có bất cứ chiếc bánh miễn phí nào từ trên trời rơi xuống, so với việc dựa dẫm vào người khác, tự bản thân mình nỗ lực tớ mới có cảm giác an toàn."
Sáng sớm Viêm Cảnh Hi tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong, muốn tìm một lí do đường hoàng đi gặp ông nội, cô gửi tin nhắn cho ông nội.
"Ông nội, trưa nay ông có ở nhà không? Cháu muốn tới thăm Dương Dương một chút." Viêm Cảnh Hi nói.
Tin nhắn gửi đi, 15 giây đã quay lại.
"Ở chứ, để ông bảo Hựu Nhiễm đi đón cháu." Lục Diệu Miểu trả lời.
Viêm Cảnh Hi khẩn trương, cô chính là vì tránh tiếp xúc với Lục Hựu Nhiễm, Lục Hựu Nhiễm mà đi, có thể sẽ phá hư kế hoạch của cô.
Viêm Cảnh Hi vội vàng trả lời: "Không cần ạ, Hựu Nhiễm phải đi làm. Cháu xin nghỉ buổi sáng, một chút nữa sẽ qua, ông nội, chút nữa gặp."
Lục Diệu Miểu cất điện thoại, cười hì hì phân phó cho thím Lý: "Chút nữa đi mua thêm đồ ăn, tiểu Hi qua đây ăn cơm trưa."
"Được, lão gia."
Lục Diệu Miểu phân phó xong liền xoay người định gọi điện thoại cho Lục Hữu Nhiễm, chợt thấy Lục Mộc Kình bưng ly nước từ trong thư phòng đi ra, ông kinh ngạc chớp mắt một cái, nhìn điện thoại, đã 9 giờ mà Lục Mộc Kình vẫn chưa đi làm.
"Này, bây giờ không phải đang trong giờ làm sao? Sao anh còn ở nhà?" Lục Diệu Miểu đi tới hỏi.
Lục Mộc Kình bưng ly nước, tỉnh bơ đưa mắt nhìn Lục Diệu Miểu, bình tĩnh nói: "Làm giám đốc công ty, nếu không có việc gì gấp thì cũng không cần cắm rễ suốt ở trong phòng làm việc, nếu thế thần kinh của nhân viên sẽ rất căng thẳng, dẫn đến phát sinh tâm lý phản nghịch, nên cho họ một chút không gian làm việc thoải mái, nếu thúc giục quá ngược lại sẽ làm giảm hiệu suất công việc."
Hãy vote cho em nó có thêm động lực đi các chị em :">>>