Đăng vào: 12 tháng trước
"Anh nói, quần áo đều ướt thành như vậy, làm sao cái gì cũng không làm được!" Viêm Cảnh Hi học vẻ mặt, thần thái, giọng điệu lúc đó của Lục Mộc Kình, nói.
Mô phỏng theo giống như đúc.
Nói xong, cằm nâng lên, khiêu khích nhìn anh.
Lục Mộc Kình liếc nhìn cô, cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của cô đặc biệt sinh động, khuôn mặt nhỏ nhắn đo đỏ, rất giống quả táo đỏ, rất muốn cắn một miếng, hơn nữa ánh sáng lấp lánh trong con ngươi lại mang theo tủi thân mờ nhạt, mặc dù không dễ phát hiện, thế nhưng đáy mắt trong vắt, muôn màu muôn vẻ.
Nhìn ánh mắt của cô, tim của anh giống như đang trên mặt hồ yên ổn lại bị ném vào một tảng đá, tạo nên một vòng lại một vòng rung động, khóe miệng đi lên, khẽ cười một cái, nói: "Ý của tôi là cô nhảy xuống hồ cứu người, cho nên quần áo bị ướt, bên trong cái đầu nhỏ rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"
Viêm Cảnh Hi dừng một chút, mím môi, lúc đó cô còn tưởng rằng ý của những lời này là anh nhận định cô thực sự đẩy đứa bé kia.
Mặc dù giọng điệu của Lục Mộc Kình lúc này như đang tố cáo cô, thế nhưng, trong lòng cô lại chảy qua ngọt ngào và ấm áp vì được tín nhiệm.
Bên trong đôi mắt cũng có mấy phần nhu ý.
"Vậy anh không nói rõ ràng." Viêm Cảnh Hi la một câu, khóe miệng hơi giương lên.
Ánh mắt tối sâu của Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, vừa vặn đối diện với bộ dáng mỉm cười của cô, ánh mắt lại thêm một tầng cưng chiều, dịu dàng nói: "Đưa di động cho tôi!"
"Di động?" Viêm Cảnh Hi sờ soạng túi một chút, nhìn thấy váy mình mặc không có túi, di động đặt ở trong giỏ, bừng tỉnh nghĩ đến, nói: "Lúc đó đi gấp, cái túi của tôi còn đang ở chỗ ông nội, không có mang di động."
Lục Mộc Kình hắng giọng một cái, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang cô, lặp lại một câu, nói: "Di động của tôi."
"A." Viêm Cảnh Hi kịp phản ứng.
"Trong túi áo." Lục Mộc Kình nhắc nhở một câu.
"Được." Viêm Cảnh Hi tìm rađiện thoại di động của anh, đưa cho anh.
Lục Mộc Kình nhận lấy di động.
Bàn tay của anh không cẩn thận xẹt qua đầu ngón tay của cô, ngón tay Viêm Cảnh Hi run lên, còn chưa kịp thưởng thức cảm thụ trong lòng, mặt liền trực tiếp nổi lên phản ứng sinh lý, hơi ửng đỏ.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy có chút nóng, lại sợ mở cửa sổ, gió lớn, đem đứa nhỏ thổi bị cảm.
Cô liền dừng mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dời đi suy nghĩ của mình.
Phía bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mãnh liệt xuyên qua cây ngô đồng hai bên đường, loang lổ rơi trên mặt đất, tạo thành một chút lại một chút trắng.
Viêm Cảnh Hi lại không tự chủ đưa ánh mắt rơi vào trên người Lục Mộc Kình, trên người của anh cũng có chút màu trắng lấm tấm nhảy nhót, giống như bao phủ lên sắc màu rực rỡ, mê mị, động lòng người, thành thục, nội liễm, như ôn nhuận như ngọc, vừa tự phụ vừa cao nhã.
Trong nháy mắt, cô nghe thấy âm thanh tim mình nhảy lên, thình, thịch, thình thịch, thình thịch...
Lục Mộc Kình bấm gọi điện thoại, một tay cầm di động đặt bên tai, một tay cầm tay lái, ánh mắt ôn nhuận nhìn về phía trước, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, âm thanh thuần phát, vừa giàu từ tính, vừa nho nhã nói: "Cục trưởng Trương, tôi là Lục Mộc Kình, vẫn muốn phiền người của anh đến Bệnh Viện Nhân Dân I ghi âm một phần khẩu cung chân thực... Đương sự là một đứa nhỏ 3 tuổi, cho nên, tôi hi vọng có thể không quấy rầy yếu tố một chút... Không cần, chỉ cần chân thật nhất ... Ha ha, được, cảm ơn, hôm khác mời anh ăn cơm."
Viêm Cảnh Hi im lặng nghe, chưa từng nghe âm thanh nào dễ nghe hơn giọng nói của anh, nghe vào tai, thân thể đều tê tê, rất mềm yếu.
Đột nhiên, xe đi qua khu vực giảm tốc độ, lộp bộp một chút.
Tim Viêm Cảnh Hi cũng lộp bộp một chút, ảo não nhăn chân mày.
Cô vừa nghĩ ngợi lung tung cái gì chứ!
Cô và Lục Mộc Kình không có khả năng, không nói đến, anh có một đứa nhỏ vẫn không biết mẹ của nó là ai, anh giống như một người đàn ông tỏa sáng, có quyền lợi cao nhất, tiền tài, còn có một dung mạo, vóc người hoàn mỹ, anh có năng lực được hưởng sựu yêu thương nhung nhớ của mỹ nữ.
Cũng có nhiều nơi phồn hoa mê hoặc.
Cô không có năng lực có thể chinh phục anh, cô lại chẳng có tài đức gì có thể có chinh phục anh.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, không có gia thế, không có hậu thuẫn, không có người thân, cũng không có việc làm để thoát nghèo.
"Cô nghe thấy bọn Tình Uy nói chuyện gì?" Lục Mộc Kình tà nịnh hỏi Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, nhất thời không có phản ứng được Lục Mộc Kình đang nói chuyện với cô, mờ mịt nhìn về phía Lục Mộc Kình, dừng một chút, chớp chớp mắt.
Lục Mộc Kình khẽ cười một chút, khẽ nhướn chân mày, nhìn bộ dáng lờ mờ của cô, ánh mắt cũng mềm đi mấy phần, "Đang nghĩ gì? Như đi vào cõi thần tiên vậy?"
Viêm Cảnh Hi lắc lắc đầu, sao cô có thể sẽ đem suy đoán chuyện vừa rồi của mình về anh mà nói ra, rất mất thể diện.
Cô cong mắt lên, cười khan, giả ngây giả dại nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang chạy xe không suy nghĩ, ngao du trong vũ trụ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không ở Trái Đất, ha ha, anh vừa hỏi cái gì?"
Lục Mộc Kình cũng không so đo với cô, tốt tính hỏi lại lần nữa: "Có phải cô đã nghe thấy nội dung không nên nghe không? Cho nên Tình Uy mới nhằm vào cô?"
Nói ra điều này. Viêm Cảnh Hi gật đầu.
Cô cũng muốn tìm một cơ hội nói với Lục Mộc Kình, nói ra: "Lúc tôi đi dạo vườn hoa, nhìn thấy cha mẹ đứa bé này đang cãi nhau, người đàn ông kia dường như lấy 50 triệu công quỹ đi đầu tư, thế nhưng đầu tư gặp một vài vấn đề, tiền vốn bị đóng băng, sau đó anh ta để người phụ nữ kia nói là bởi vì đánh bạc thua mới cầm 50 triệu này, bọn họ còn nhắc tới anh, nói anh có thể sẽ kiểm toán!"
Viêm Cảnh Hi lại nghiêm túc suy nghĩ một lần, xác định không quên, phần cuối nói: "Chính là như vậy."
Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ một bên mày nâng lên, trong đôi mắt đen nhánh lóng lánh ánh sáng, lại sa vào trong thâm thúy vô tận.
"Cô cảm thấy đầu tư làm ăn thất bại tổn thất 50 triệu và đánh bạc thua hết 50 triệu, cái nào dễ dàng được tha thứ hơn?" Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.
"Đầu tư làm ăn thất bại, ít nhất này có thể tha thứ, dù sao trong lòng phát ra đánh bạc liền... Sẽ khiến người ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép." Viêm Cảnh Hi trả lời, đôi mắt thoáng qua một tia óng ánh, bổ sung một câu nói: "Người đàn ông kia nói, nếu như người phụ nữ thua tiền, ông nội sẽ không làm sao? Nhưng nếu như biết là anh ta đang đầu tư, cũng sẽ bị đưa vào tù."
"Ha ha." Lục Mộc Kình ý vị thâm trường cười, chuyển tay lái, tiến vào bệnh viện.
Viêm Cảnh Hi cũng không hỏi lại tỉ mỉ, dù sao chuyện này không có nửa xu quan hệ với cô.
Ô tô tới cửa bệnh viện, cục trưởng Trương mang theo vài vị cảnh sát đã đứng ở cửa.
Lục Mộc Kình xuống xe trước, sau đó ra khỏi ghế lái.
Viêm Cảnh Hi bế Dương Dương xuống xe, cửa xe do cục trưởng Trương thay Lục Mộc Kình đóng cửa.
Viêm Cảnh Hi nhìn dáng người thẳng tắp của Lục Mộc Kình, và nụ cười mang theo của cục trưởng Trương, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái.
Cục trưởng Trương rõ ràng là cục trưởng, thế nhưng cục trưởng Trương đối với Lục Mộc Kình cung kính dị thường, loại này cung kính không phải giữa thương nhân ngươi lừa ta gạt và dùng tiền tài đẩy vô lấy tình bạn lợi ích, mà là, tựa như cấp dưới kiêng dè cấp trên vậy.
"Tôi lo đứa nhỏ ở cùng ba mẹ sẽ bị xui khiến giấu giếm chuyện thật, chuyện này vẫn phải phiền cục trưởng Trương rồi." Lục Mộc Kình nho nhã lễ độ nói, khóe miệng mang theo xa cách lại tự phụ cười, ôn nhuận như ngọc.
Cục trưởng Trương khiêm tốn cười cam kết: "Lục tổng yên tâm, khi chưa có được tư liệu trực tiếp tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ tiếp xúc với ba mẹ."
"Cảm ơn." Lục Mộc Kình khóe miệng nâng lên nói.
Chuông điện thoại di động Lục Mộc Kình vang lên, anh thấy Lý Tình Uy gọi đến, đáy mắt tối sâu , vẫn mỉm cười duy trì phong độnhư trước, trả lời điện thoại.
"Chú nhỏ, hai người bây giờ đang ở đâu? Tôi và Tiểu Thanh đang trên đường." Lý Tình Uy sốt ruột nói.
"Ở Bệnh Viện Nhân Dân I." Âm thanh thuần hậu của Lục Mộc Kình vang lên, liếc hướng Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không ngừng điều chỉnh tư thế bế.
Mặc dù khi ở cô nhi viện cô cũng thường xuyên bế trẻ con, thế nhưng không bế liên tục, hơn nữa Dương Dương mặc dù chỉ có 3 tuổi, thế nhưng là một đứa nhỏ mập mạp.
Cô vẫn bế cánh tay có chút mỏi.
"Trước cứ như vậy, tôi muốn dẫn Dương Dương đi kiểm tra, khi nào cậu đến sẽ liên lạc lại." Lục Mộc Kình cúp điện thoại, liền đem di động thu lại, quay người đi đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, vươn tay, không nói gì nói: "Đưa tôi bế."
Anh đem Dương Dương từ trong tay Viêm Cảnh Hi ôm vào trong ngực.
Viêm Cảnh Hi trong tay nhẹ nhõm không ít, cô lắc lắc cánh tay, nhìn thấy Lục Mộc Kình cười nhìn Dương Dương thì thào trêu chọc nói: "Thật đúng là tiểu tử béo. Chỉ mới 3 tuổi, còn nặng hơn anh trai."
Viêm Cảnh Hi nhìn bộ dáng anh nói chuyện, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, như là dưới ánh trăng cong nhu hòa nước suối, mang theo ma lực, rơi vào nội tâm cô.
"Lục tổng, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi, mời đi bên này." Cục trưởng Trương nói.
Có hai cảnh sát ở phía trước dẫn đường, Lục Mộc Kình bế Dương Dương đi, cục trưởng Trương cách phía sau Lục Mộc Kình 10 cm, phía sau cục trưởng Trương là hai cảnh sát.
Cuối cùng là Viêm Cảnh Hi, cô đi theo phía sau bọn họ, nhìn động tác Lục Mộc Kình thành thạo bế đứa nhỏ, không chỉ không phá hủy mỹ cảm tự phụ của anh, dáng người cao ngất, ngọc thụ lâm phong.
Khiến Viêm Cảnh Hi nhớ lại một câu thơ của Lỗ Tấn: Vô tình chưa chắc chân hào kiệt, thương tử làm sao không trượng phu?
Lục Mộc Kình nhất định sẽ là một người cha tốt.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô không khỏi thoáng qua một chút rung động không có ý thức được.
*
Dương Dương đang được cục trưởng Trương hộ tống làm một loạt kiểm tra.
Viêm Cảnh Hi nhìn chính cô căn bản giúp không được gì, nhìn về phía đồng hồ trên tường đã là 12 giờ, Lục Mộc Kình và Dương Dương cũng chưa ăn cơm, vốn định đi mua cơm cho bọn anh ăn, lại vừa nghĩ, trên người một chút tiền cũng không có.
Lục Mộc Kình đang chuyên chú nhìn Dương Dương kiểm trả ở bên ngoài cửa thủy tinh.
Viêm Cảnh Hi đi qua, hỏi vay tiền anh thật có chút ngại, thế nhưng cũng không thể để anh và Dương Dương đói bụng được.
Cô mím môi, trên mặt có vệt ửng đỏ, sương mù trong ánh mắt tiếp nước đầy dịu dàng.
Lục Mộc Kình nhìn sang hướng cô, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo nhu ý vẫn chưa hề biến mất, khóe miệng hơi nâng lên, hỏi: "Sao vậy? Muốn nói cám ơn hay là xin lỗi với tôi? Nói không nên lời à."
Viêm Cảnh Hi bị anh nhắc tới tỉnh, nghĩ đến anh cố ý tìm cục trưởng đến giúp, nếu không phải là bởi vì anh, hiện tại cô có thể thực sự bị oan uổng, hơn nữa bằng chứng như núi!
Về điểm này, cô thực sự muốn cảm ơn anh, nói: "Ơn lớn không lời nào cảm ơn hết được, tôi mời anh ăn cơm."