Chương 55: Cô nhìn tôi làm gì?

[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đáy mắt Lục Mộc Kình ảm đạm một chút, thoáng gợn sóng rồi lại khôi phục sự yên ổn thâm thúy.

Anh nhìn sang hướng cửa, Viêm Cảnh Hi cũng đang nhìn qua, vừa vặn đối diện với cặp mắt của Lục Mộc Kình.

Trong ánh mắt anh lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ, cũng không có một chút cảm giác quen thuộc, nhìn cô như nhìn người xa lạ, điều duy nhất không giống với dáng vẻ nhìn người lạ là, khóe miệng của anh dẫn ra một nụ cười mỉm khinh thường.

Viêm Cảnh Hi hoảng hốt, rũ mắt xuống.

Cô biết anh sẽ khinh thường cô, bởi vì hôm qua thời điểm cô uống rượu đã nói không muốn gả cho Lục Hựu Nhiễm, thế nhưng hôm nay cô lại tới, anh nhất định sẽ cho rằng cô là một người thay đổi thất thường, lại gán ghép cô thành người phụ nữ thích trèo cao, thế nhưng dù cho anh có nghĩ như vậy cô cũng không muốn giải thích nguyên nhân cô tới, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc*, quân tử thẳng thắng vô tư, tiểu nhân trường lo đau đáu.

*Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc: Là người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự nội tại trong việc mình làm, người khác đã thấy ngay thẳng, cây ngay không sợ chết đứng.

"Mộc Kình, ta giới thiệu cho con một chút, đây là bạn gái của Hựu Nhiễm, Viêm Cảnh Hi." Lục Diệu Miểu cười hì hì nhìn Viêm Cảnh Hi nói, càng nhìn càng hài lòng, lại ghé mắt liếc nhìn Lục Mộc Kình giới thiệu với Viêm Cảnh Hi: "Nó là chú nhỏ của Hựu Nhiễm, mặc dù so với Hựu Nhiễm chỉ lớn hơn ba tuổi, thế nhưng con có thể cùng Hựu Nhiễm gọi nó là chú nhỏ."

Lục Mộc Kình ánh mắt qua loa liếc qua khuôn mặt tinh xảo của Viêm Cảnh Hi, lại nhìn về phía Lục Diệu Miểu, nhíu nhíu mày, nheo mắt lại cao ngạo nói: "Không cần giới thiệu, chúng con đã quen nhau từ trước, bây giờ cô ấy là trợ lí sinh hoạt của con ở trong trường."

Lục Mộc Kình nói xong, hướng phía Viêm Cảnh Hi khóe miệng hơi nâng lên, trong mắt lại không có một chút ý cười, có một loại giễu cợt kín đáo.

Viêm Cảnh Hi cảm giác được Lục Mộc Kình như có như không bài xích, trong lòng có loại cảm giác là lạ, dấu vết anh nhằm vào quá nặng.

Lục Diệu Miểu kinh ngạc nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, "Có chuyện như vậy?"

"Bây giờ chú nhỏ ở trong trường đảm nhiệm giáo sư, lúc trước mẹ Cảnh Hi mời chúng con ăn cơm, cố ý sắp xếp Cảnh Hi trong trường chăm sóc cơm áo cuộc sống hằng ngày cho chú nhỏ." Lục Hựu Nhiễm giải thích một câu, cầm hoa quả trên tay đưa cho Lý tẩu.

Lý tẩu nhận lấy, mang xuống phòng bếp.

Lục Diệu Miểu hiền lành nhìn Viêm Cảnh Hi, ý vị thâm trường nói một câu, "Mẹ con thật đúng là rất có lòng."

Viêm Cảnh Hi nghe không ra ông nội Lục Hựu Nhiễm có ý gì, thế nhưng có thể có một công ty kinh doanh lớn như vậy, khẳng định cũng không phải người thường có thể làm được.

Viêm Cảnh Hi hơi giật giật khóe miệng, không nói gì.

"Vào ngồi đi. Đừng đứng ở cửa." Lục Diệu Miểu nói với Viêm Cảnh Hi.

Lục Hựu Nhiễm dắt tay Viêm Cảnh Hi, năm bàn tay nhỏ bé của cô ở trong lòng bàn tay của anh ta, như một đôi tình nhân ngọt ngào.

Viêm Cảnh Hi không ngờ anh ta sẽ cầm tay của cô, hơn nữa, lực đạo rất lớn, cô muốn tránh cũng tránh không thoát, lúc lấy tay ra đã ngồi xuống.

Cảm giác được hơi thở mát lạnh quen thuộc bên cạnh, cùng với áp suất hơi thấp.

Cô mới phát hiện, cô cư nhiên bị đẩy ngồi bền cạnh Lục Mộc Kình, đối diện là ông nội của Lục Hựu Nhiễm.

Lục Mộc Kình liếc mắt nhìn bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, trong con ngươi xẹt qua một tia sáng sắc bén, lóng lánh rất nhanh chìm vào trong mắt kín đáo của anh, càng thêm sâu xa cùng lạnh lẽo và hờ hững.

"Tình cảm của Viêm tiểu thư và Hựu Nhiễm rất tốt?" Lục Mộc Kình âm dương quái khí hỏi, vừa tràn đầy áp bách, vừa giống như ám chỉ gì đó.

Viêm Cảnh Hi nghe thấy anh hung hăng nói, lập tức liền trở nên chột dạ, ánh mắt lóe ra liếc anh một cái, không trả lời.

Lục Mộc Kình nâng khóe miệng lên như cười như không, nheo mắt nhướn mày, nói: "Theo tôi được biết, hai người mới quen không được mấy ngày."

"Cái kia, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng." Lục Diệu Miểu sợ Viêm Cảnh Hi khó chịu, lập tức giúp Viêm Cảnh Hi nói, tựa hồ lại không hài lòng Lục Mộc Kình cố ý nhằm vào, bồi thêm một câu, "Tiểu Hi đã 24 tuổi, cái tuổi này con gái đã thuộc về thanh niên lớn tuổi, khi trước lúc ta 20 tuổi cũng có con rồi, kết hôn sinh con cũng đỡ phải lãng phí thời gian yêu đương."

Viêm Cảnh Hi: "..."

Cô có thể cảm giác được chính mình bị sét đánh cháy, vị ông nội này tư tưởng thật là tiền vệ.

Cô mới 24 làm sao lại là thanh niên lớn tuổi?

Lục Mộc Kình nhẹ cười nói, tư thái nhàn hạ tựa trên sô pha, rất có bộ dạng ung dung một tay định giang sơn, tranh cãi nói: "Ba, ba như ở thời cổ đại vậy, 24 tuổi ước đoán con trai phải có con dâu, ba đã 74 tuổi rồi, tuổi cao nên mồ yên mả đẹp rồi."

Lục Diệu Miểu: "..."

Ông nghe đứa con trai này đang trêu chọc chính mình, sắc mặt đỏ một chút lại trắng nhợt một chút, cuối cùng đen một chút, mím chặt môi, ghét bỏ nhíu chân mày, nhìn Lục Mộc Kình nói: "Con còn không biết xấu hổ nói ta, con năm nay đã 31 tuổi rồi, cháu của con đều chuẩn bị có con dâu, con còn một người cô đơn, còn không mau một chút đem chuyện cả đời của con mà định đi!"

Trong lòng Viêm Cảnh Hi không hiểu sao run lên, đôi mắt mở thật to, liếc nhìn Lục Diệu Miểu.

Ý của ông là Lục Mộc Kình không có vợ, trong nhà không có cờ đỏ?

Vậy anh với người đầu bên kia điện thoại gọi bảo bối, đương nhiên yêu em, là ai?

Chẳng lẽ là bạn gái bí mật?

Cũng không đúng, thời điểm lúc anh còn trẻ, thích một cô gái trong nhà phản đối, anh không có thực lực kinh tế, cũng không từng trải cuộc sống, một phần tình yêu hồn nhiên liền bị bóp chết bởi trưởng bối quyền thế trong nhà.

Thế nhưng bây giờ anh có công ty của mình, hơn nữa, Á Thái là một tập đoàn rất lớn, anh có năng lực, có quyền lợi, có thực lực kinh tế, có cuộc sống từng trải, muốn dạng phụ nữ gì, người khác cũng không thể ngăn cản.

Viêm Cảnh Hi có chút không hiểu rõ.

Lục Mộc Kình ý vị thâm trường cười liếc xéo Lục Hựu Nhiễm một cái, đáy mắt lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi đang len lén nhìn về phía mình, hít sâu một hơi, thờ ơ nói: "Nhưng con chưa chắc sẽ kết hôn trễ hơn Hựu Nhiễm."

Lục Hựu Nhiễm cười nhạo một tiếng, nghe vô cùng lạnh, anh ta nhìn về phía Lục Mộc Kình, trong mắt thoáng qua một tia sâu thẳm phức tạp cùng tìm tòi nghiên cứu, nói: "Phụ nữ thích chú nhỏ nhiều như vậy, xác thực, chú nhỏ muốn kết hôn, tùy tiện vung tay một cái là có thể lập tức kết thúc buổi lễ, cho dù không kết thúc buổi lễ, cũng đã có bảo bối, xác thực không cần phải gấp."

Viêm Cảnh Hi cau mày, có chút nghe không hiểu.

Bảo bối là tên một người phụ nữ sao?

"Đúng rồi, khi nào con đưa bảo bối về a, ta rất nhớ nó." Lục Diệu Miểu nói, chuyển mắt, bấm đốt ngón tay tính toán, "Ta cũng đã hơn hai năm chưa gặp nó, bây giờ chắc nó đã 6 tuổi rồi."

"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhướn mày, bảo bối thì ra là một đứa nhỏ 6 tuổi, chẳng lẽ là...

Con của Lục Mộc Kình!

Trong lòng Viêm Cảnh Hi có loại cảm giác khó hiểu, như mất mát, lại giống như hoảng hốt, còn mang theo một chút chua chát trong lòng chính cô cũng không rõ.

Thì ra anh đã có con!

Cũng đúng, 31 tuổi có con cũng bình thường.

Con của anh là cùng cô gái mà anh thích sao?

Vừa rồi cô nghe ý ông nội Lục Hựu Nhiễm hình như là anh vẫn chưa kết hôn?

Vậy cô gái kia bây giờ đang ở đâu?

"Chờ đến lúc nó được nghỉ nghè đã!" Nhắc tới Lục Khắc Nam, trên mặt Lục Mộc Kình không cần nói cũng sẽ kiêu ngạo và cưng chiều, cả người như bao phủ vinh quang, ôn nhuận như nước, nội tâm trêu ngươi.

Anh biếng nhác đưa cánh tay đặt trên sô pha phía sau Viêm Cảnh Hi, như ôm cô vào trong phạm vi thế lực của mình, tư thái nhàn hạ, khóe miệng giương lên, tiếp tục nói: "Bây giờ nó thế nhưng lại là tiểu bá vương trong lớp, trường học động một chút là mời quản gia bảo mẫu qua làm tư tưởng giáo dục, nói chuyện triết lý đời người."

"Rất kiêu ngạo sao?"Lục Diệu Miểu lại lần nữa đưa mắt nhìn Lục Mộc Kình một cái, "Hồi bé trường con mời ta đi tham khảo còn thiếu sao? Tần suất lải nhải rất nhiều, học sinh khác còn tưởng rằng ta là thầy giáo trong trường."

Lục Mộc Kình lim dim nhướn nhướn mày, không quan tâm chút nào nói: "Không phải, là vì con cố gắng đánh bóng cảm giác tồn tại thôi."

"Con thôi đi." Lục Diệu Miểu ghét bỏ nói: "Ta vì trường học các con quyên góp một phòng đọc sách đã có đủ cảm giác tồn tại rồi."

"Mỗi lần trao giải học sinh ưu tú và phụ huynh ưu tú ba đừng đi."

Lục Mộc Kình nói câu này, Lục Diệu Miểu cong đôi mắt yêu thương lên, trái lại với bộ dáng ghét bỏ vừa rồi, vui tươi hớn hở nói: "Con hoàn hảo không chịu thua kém."

Lục Mộc Kình đồng tình nhìn Lục Diệu Miểu, "Kỳ thực, trường học chính là thấy ba quyên thư viện nên mới cho ba mặt mũi, ba tin không, một năm đó, bài thi mỗi môn của con đều là nộp giấy trắng."

Mọi người: "..."

"Con chính là xem xem, con nộp giấy trắng, trường học còn dám tặng bằng khen học sinh ưu tú cho con không." Lục Mộc Kình nhíu mày trở về chỗ nói.

Mọi người: "..."

Lục Mộc Kình, anh đủ phúc hắc!

Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu liếc hướng Lục Mộc Kình, trong con ngươi gợn sóng lăn tăn, dịu dàng lấp lánh.

Hóa ra anh và người nhà ở chung như thế, mặc dù thoạt nhìn có vẻ tranh cãi, nhưng lại khiến cô có một loại cảm giác ấm áp, gia đình tràn đầy ấm áp.

Chỉ có người quen thuộc như vậy, anh mới có thể nhàn hạ và thả lỏng không kiêng nể gì như thế.

So với anh lúc bình thường cảm giác cũng không giống nhau.

Mặc dù bình thường anh ôn nhuận, mang theo nụ cười nhưng trong người lại xa cách và tự phụ, thật sự ngạo mạn xưng hùng cao cao tại thượng.

So sánh một chút, Viêm Cảnh Hi thích cảm giác anh của bây giờ hơn.


Đột nhiên, Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, bốn mắt nhìn nhau.

Anh híp mắt nhíu nhíu mày, trong ánh mắt sâu tối giống như nước đọng yên ổn, hỏi: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Viêm Cảnh Hi không ngờ anh trực tiếp hỏi ra, nhớ lại cô lần đó ở trong lớp lúng túng, anh cũng cố ý hỏi cô vì sao nhìn anh.

Lần đầu tiên, cô không thể chống đỡ được, lần thứ hai, chiêu thức cũng nên tiên tiến hơn so với lần đầu.

Viêm Cảnh Hi mím môi, mắt cong lên, khóe miệng hơi mâng lên, lờ đi cố ý nhằm vào của anh, thanh âm nhu hòa, nhẹ nhàng hỏi: "Khuôn mặt không phải là để người ta nhìn sao? Chẳng lẽ nhìn ngài liếc mắt một cái, trên mặt ngài liền sẽ nhiều thêm một nếp nhăn sao?"

"Ha ha, nếu như như vậy trên mặt của con chắc chắn còn nhiều nếp nhăn hơn ta." Lục Diệu Miểu nhận lấy lời nói của Viêm Cảnh Hi, vô cùng thoải mái.

Lục Hựu Nhiễm nhìn sang ánh mắt cá chết kia của Lục Mộc Kình, giống như là muốn đem Viêm Cảnh Hi nuốt vào trong bụng rồi lại nhổ ra, khóe miệng cũng hơi giương lên.

"Đúng rồi, chú nhỏ, mẹ bảo bối rốt cuộc là ai? Hỏi chú, chú cũng không chịu nói." Lục Hựu Nhiễm khóa lấy Lục Mộc Kình hiếu kỳ nói, trong đôi mắt u lãnh mang theo một tia dị quang, cùng che giấu quan tâm, trở nên càng đen tối.






Nói chớ, tui là tui để ý thấy chương nào có tiêu đề thả thính là y như rằng chương đó cả trăm lượt xem, còn mấy chương còn lại thì lẹt đẹt theo đuôi =))))).