Đăng vào: 12 tháng trước
Viêm Cảnh Hi cười nhạt, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, không tiếp thu nhưng nói: "Nếu như tớ không thích anh ấy, không phải đang lợi dụng anh ấy sao?"
"Cậu nha." Chu Gia Mẫn dừng lại, xoay người điểm một cái vào trán Viêm Cảnh Hi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu nghĩ phức tạp rồi, là bởi vì cậu với thầy động cơ bất lương, trong tâm không tốt, cho nên, mới có thể không đơn thuần, chức trách giáo viên không phải là đem kiếm thức suốt đời mình, giao cho học sinh sao? Không coi là lợi dụng, có bao nhiêu người được thầy ấy chỉ điểm, cậu biết không quý trọng."
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, xoa xoa trán, rũ mắt xuống, gật đầu nói: "Cậu nói rất có đạo lý, nhưng mà tớ đã cự tuyệt, lại để anh ấy chỉ điểm, không tốt lắm, hơn nữa, anh ấy nói muốn nói cho tớ ý nghĩ của và ý tưởng của anh ấy, tớ cảm thấy không quá thỏa đáng."
"Đồ ngốc nhà cậu, ý nghĩa thật sự của thầy ấy là người thuê, chúng ta làm thiết kế, chắc chắn phải lắng nghe ý nghĩ và ý tưởng của người thuê, mới đi thiết kế. Cậu thật là suy nghĩ nhiều rồi, lãng phí cơ hội tốt một cách vô ích như vậy, nói không chừng có vài nữ sinh đã chủ động đi hỏi thầy ấy rồi." Chu Gia Mẫn lắc đầu, vừa xuống cầu thang, vừa nói: "Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo."
Viêm Cảnh Hi mắt cá chết nhìn chằm chằm gáy Chu Gia Mẫn, tiến lên vỗ một cái, "Cậu nói ai ngốc đấy? Mặc dù Lục Mộc Kình là chủ của nhà hàng khách sạn này, nhưng mà nhà hàng khách sạn này không phải cho anh ấy ở mà là cho khách của anh ấy ở, ý nghĩ của khách mới là mấu chốt nhất."
Chu Gia Mẫn quay đầu lại, nhìn Viêm Cảnh Hi, hít hít mũi, suy nghĩ sâu xa nói: "Cậu nói hình như càng có đạo lý, đại đa số nhà thiết kế trong lúc thiết kế nhà hàng khách sạn nhất định sẽ đứng ở lập trường khách hàng để thiết kế, chúng ta đứng ở trên lập trường người sử dụng thiết kế nói không chừng có thể trổ hết tài năng, Cảnh Hi, cậu quá tuyệt vời."
"..."
Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn về tới kí túc xá.
Phùng Kiều Kiều, Trương Lỵ Hương, Lý Ngọc Phân, Vương Tuệ, Tần Mỹ Điềm trở về.
Trong phòng tràn đầy một mùi mì ăn liền.
Vương Tuệ liếc Viêm Cảnh Hi một cái, sắc mặt có chút quái dị, nằm bò ở trên giường làm thiết kế.
Viêm Cảnh Hi theo ánh mắt Vương Tuệ nhìn sang, phát hiện của trên giường của cô toàn là nước ngâm mì ăn liền, nước cũng nhiễm ướt non nửa ga giường.
Viêm Cảnh Hi nhíun mày.
"Cảnh Hi, cậu xem!" Chu Gia Mẫn chỉ vào mì ăn liền trên giường mình, cả giận nói: "Bọn họ quá bắt nạt cậu! Như vậy buổi tối làm sao mà ngủ?"
Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một tia bén sắc, ánh mắt sắc bén đảo qua sắc mặt của mọi người, có cười trên nỗi đau của người khác, có xem kịch vui, có xem thường, có đồng tình.
Viêm Cảnh Hi đi tới trước mặt Vương Tuệ, hỏi: "Ai làm?"
Vương Tuệ liếc Phùng Kiều Kiều vàTrương Lỵ Hương một cái, nhìn thấy bọn họ trừng mắt qua, mím miệng, cúi đầu.
Bờ môi Viêm Cảnh Hi lạnh bạc giương lên, nói với Chu Gia Mẫn: "Đi gọi giám đốc Khương tới cho tớ, trái lại tớ muốn xem, giám đốc Khương sẽ xử lý như thế nào?"
"Được." Chu Gia Mẫn xoay người.
Phùng Kiều Kiều nghe nói, đứng dậy ngăn trước mặt Chu Gia Mẫn, lạnh giọng nói: "Cô dám đi, ta liền xé nát miệng của cô, cô có tin tôi có thể nói ba tôi không cho cô tốt nghiệp không?"
Viêm Cảnh Hi liếc xéo hướng Phùng Kiều Kiều, trong mắt càng thêm sắc nhọn, "Chính là cô làm?"
"Là thì sao?" Phùng Kiều Kiều hai tay khoanh trước ngực, "Nếu cô để cho giám đốc Khương hủy bỏ tư cách của tôi, cô xem ba tôi đối phó cô thế nào?"
"Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn lo lắng gọi một tiếng.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo, bước trên cầu thang, bốc mì ăn liền trên giường, nhét vào trên giường Phùng Kiều Kiều.
Phùng Kiều Kiều nhìn khắp nơi đều làmì ăn liền, cô ta căn bản không thể ngủ, tức giận, mở to mắt to, quát: "Viêm Cảnh Hi, cô thật to gan."
Viêm Cảnh Hi thẳng tắp đứng trước mặt Phùng Kiều Kiều, không e ngại Phùng Kiều Kiều tức giận, theo lời của cô ta lạnh lùng nói: "Có lẽ trước đây cô cảm thấy tôi dễ khi dễ, vậy, từ hôm nay trở đi, hi vọng cô biết được lá gan tôi rất lớn."
Phùng Kiều Kiều sửng sốt, toàn thân tức đến run rẩy, chỉ vào Viêm Cảnh Hi, mắng: "Mày... mày... , mày không sợ tao sẽ méc cô tao, mày cư nhiên bắt nạt tao."
Viêm Cảnh Hi cũng không kiêng dè Phùng Như Yên , sao có thể kiêng dè Phùng Kiều Kiều đi cáo trạng.
Trước đó cô không muốn gây chuyện, là không muốn để ý tới bọn họ.
Nhưng bọn họ được đằng chân lân đằng đâu, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Trương Lỵ Hương nhìn Phùng Kiều Kiều bị khi dễ, vội vàng chạy tới trước mặt Phùng Kiều Kiều, đẩy Viêm Cảnh Hi ra, mắng Viêm Cảnh Hi: "Viêm Cảnh Hi, mày oan uổng Kiều Kiều làm gì, mì ăn liền là tao đổ, không quen nhìn chúng mày, mày muốn trả thù tìm tao."
"Thì ra là cô cố ý làm à? Vừa rồi tại sao không nói, câm điếc à? Mì ăn liền của cô, trả lại cho cô." Chu Gia Mẫn cũng bước trên cầu thang, túm mì ăn liền trên giường mình, ném vào giường Trương Lỵ Hương.
Trương Lỵ Hương nhìn giường mình cũng bị tai ương, nhe răng nhếch miệng quát: "Cái đồ bà tám nhà mày."
Trương Lỵ Hương mắng Chu Gia Mẫn rồi xông đến, đẩy Chu Gia Mẫn tới trước giường Hàn Anh, điên loạn kéo tóc Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn bị Trương Lỵ Hương kéo đau da đầu, giơ móng vuốt lên, cào lung tung.
Viêm Cảnh Hi thấy Chu Gia Mẫn bị bắt nạt, ẩn nhẫn bao nhiêu cũng bạo phát, tiến lên, kéo tóc Chu Gia Mẫn ra, ánh mắt sắc bén.
Phùng Kiều Kiều nhìn ba người bọn họ đánh nhau, sợ bị Chu Gia Mẫn cào nát mặt, cũng sợ bị Viêm Cảnh Hi kéo tóc, đứng ở một bên, không dám động.
"A." Trương Lỵ Hương điên rồi, đấu không lại Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn, liền cố ý hướng phía mặt Chu Gia Mẫn cào xuống.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một tia kinh hoảng, cánh tay che trước mặt Chu Gia Mẫn, bị Trương Lỵ Hương cào.
Trương Lỵ Hương nhìn không thực hiện được, mắt lộ ra hung quang, móng tay trái đâm vào cánh tay trắng nõn của Viêm Cảnh Hi.
Chu Gia Mẫn nhìn thấy cánh tay Viêm Cảnh Hi chảy máu, toàn bộ lý trí đều chạy lên chín tầng mây, một cái tát đánh vào mặt Trương Lỵ Hương, cắn tay trái Trương Lỵ Hương.
Trương Lỵ Hương bị đau, tay trái đâm Viêm Cảnh Hi buông ra, tay phải hạ xuống trán Chu Gia Mẫn.
Viêm Cảnh Hi nhăn mày, dùng sức kéo tóc Trương Lỵ Hương hất qua bên cạnh, bàn tay chặn ót Trương Lỵ Hương, một tay kia vặn tay phải của Trương Lỵ Hương ra sau.
Chu Gia Mẫn dùng đầu gối đè tay trái Trương Lỵ Hương, vỗ đầu Trương Lỵ Hương quát: "Mày mới là không biết xấu hổ đồ bà tám, sau này lại bắt nạt tao và Cảnh Hi thử xem?"
Trương Lỵ Hương trừng Chu Gia Mẫn, quát: "Kiều Kiều là con gái hiệu trưởng, chúng mày đắc tội tao, sau này không có ngày lành."
"Cho nên cô mới không sợ phải không?" Viêm Cảnh Hi lạnh lùng nói.
Trương Lỵ Hương nhìn Viêm Cảnh Hi cười nhạo, "Là thế thì thế nào, cô bất quá chính là một đứa con hoang trong cô nhi viện, ăn thóc gạo sâu của nhà họ Viêm, tao ngược lại muốn nhìn mẹ mày giúp Kiều Kiều hay là sẽ giúp con sói mắt trắng như mày."
Chu Gia Mẫn lại tát một cái vào trán Trương Lỵ Hương, mắng: "Trương Lỵ Hương, mày đây là chân chó ỷ thế hiếp người."
Tần Mỹ Điềm bưng một chậu nước qua, hướng phía Phùng Kiều Kiều đưa qua một ánh mắt.
Phùng Kiều Kiều bưng nước tới, nhìn bóng lưng Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng qua một tia hung ác nham hiểm, hô: "Viêm Cảnh Hi! Mày ỷ thế hiếp người thế nào? Chúng tao chính là ỷ thế hiếp người như thế."
Viêm Cảnh Hi ngoái đầu nhìn lại, liếc hướng Phùng Kiều Kiều.
Phùng Kiều Kiều thừa cơ đem toàn bộ nước trong chậu hắt về người Viêm Cảnh Hi.
Nước từ trên đầu Viêm Cảnh Hi đổ xuống, lưu lại giọt nước qua lông mi, lướt qua khuôn mặt, ba nhỏ xuống.
Viêm Cảnh Hi lạnh lùng nhìn Phùng Kiều Kiều, ánh mắt giá rét như gió lạnh vách đá.
Phùng Kiều Kiều rùng mình một cái.
Viêm Cảnh Hi buông Trương Lỵ Hương, hướng phía Phùng Kiều Kiều đi qua.
Phùng Kiều Kiều dọa lui về phía sau, nhưng vừa nghĩ tới Viêm Cảnh Hi chẳng qua là một cô nhi, cô ta không có lý do sợ, liền nâng cằm lên, "Viêm Cảnh Hi, tao cảnh cáo mày, chỉ cần mày đụng đến một sợi tóc gáy của tao, tao sẽ khiến mày không thể tốt nghiệp."
"Chu Gia Mẫn, đi tìm giám đốc Khương qua đây." Viêm Cảnh Hi lạnh lùng nói.
"Được." Chu Gia Mẫn cũng buông Trương Lỵ Hương.
Con ngươi Tần Mỹ Điềm đảo một vòng, đóng cửa lại, nói với Lý Ngọc Phân và Vương Tuệ: "Chút nữa, giám đốc Khương tiến vào hỏi, các cậu phải nói là Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn khơi mào chuyện trước, nếu không, Kiều Kiều là con gái hiệu trưởng, các cậu thấy có thể tốt nghiệp bình thường không?"
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét về phía Tần Mỹ Điềm, tràn đầy chán ghét và hàn khí.
"Nhìn cái gì vậy, ai kêu mày đắc tội với con gái hiệu trưởng." Tần Mỹ Điềm vênh váo tự đắc nói.
"Tần Mỹ Điềm, mày còn có xấu hổ hay không, cẩn thận gặp báo ứng." Chu Gia Mẫn tức giận nói.
"Báo ứng? Chúng mày mới gặp báo ứng đấy, tao đi tìm giám đốc Khương qua đây phân xử, chúng mày chờ bị đuổi đi đi." Tần Mỹ Điềm nói, mở cửa, chạy đi.
Chu Gia Mẫn ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nếu như bọn họ nhất trí đổ oan cho cô và Cảnh Hi, có thể sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu, cô không sao, dù sao cũng sẽ không trổ hết tài năng, chủ yếu là Cảnh Hi, vẫn trông chờ lần thi đấu này để thoát khỏi vận mệnh của mình.
Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi: "Cảnh Hi, bọn họ nếu như đổ oan chúng ta, nên làm cái gì bây giờ? Lỗi rõ ràng không phải chúng ta, gây sự cũng không phải chúng ta, khơi mào thị phi cũng không phải chúng ta!"
Nói xong, Chu Gia Mẫn bắt đầu cảm thấy ủy khuất, vành mắt hơi đỏ lên.
Viêm Cảnh Hi nhu hòa nhìn về phía Chu Gia Mẫn, trong con ngươi màu hổ phách có chút bất đắc dĩ mờ mịt, tay cô vỗ vỗ Chu Gia Mẫn, so với Chu Gia Mẫn thản nhiên hơn, muốn trấn an Chu Gia Mẫn, lại không biết bây giờ có thể nói gì.
"Đã như vậy, cũng chỉ có thể đối mặt, xin lỗi, bởi vì tớ làm liên lụy đến cậu." Viêm Cảnh Hi xin lỗi nói.
"Nói cái gì chứ, giữa chúng ta nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy, nếu không phải là cậu, tớ đã sớm chết rồi." Chu Gia Mẫn nói, trong mắt có chút ửng đỏ, như là nhớ đến cái gì, trong mắt mấy phần tinh quang, nói: "Cảnh Hi, chờ tớ, tớ đi tìm giáo sư Lục giúp. Thầy khẳng định sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu."
"Đừng, Gia Mẫn, đừng đi tìm anh ấy..." Viêm Cảnh Hi lời còn chưa nói hết, Chu Gia Mẫn không quay đầu lại chạy nhanh như làn khói.
Phùng Kiều Kiều biết quan hệ giữa Viêm Cảnh Hi và Lục Hựu Nhiễm, lần trước cũng nhìn ra giáo sư Lục đặc biệt thiên vị Viêm Cảnh Hi, trong lòng bắt đầu sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ba cô ta.
Điện thoại của cô ta còn chưa kết nói, giám đốc Khương đã dẫn Tần Mỹ Điềm đi đến.
Vừa rồi trong phòng cuộn trào mãnh liệt thoáng cái không khí trở nên trầm lặng, như là tất cả mọi người đang chờ đợi xét xử cuối cùng.
T