Chương 95: Đừng rời khỏi em lần nữa

Nguy Tình Thử Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bà Đường đang lấy đồ ăn ở trong bếp, ông Đường thì canh giữ ở cửa ra vào cố nghe ngóng âm thanh bên trong.
Đường Ý nói vài câu, biết rõ cha mình sẽ không mở cửa liền nói vọng ra ngoài: "Xe của Phong Sính ở dưới lầu bị thiêu cháy rồi, anh ấy bị nhốt trong đó. Cha, cha không đồng ý cho chúng con ở cùng một chỗ là muốn tốt cho con nhưng chuyện này liên quan quan đến mạng người con không thể làm ngơ được, ai cũng muốn vươn tay ra giúp đỡ, cha mau thả con ra ngoài đi! "
Đương nhiên là ông Đường không tin cô.
"Chuyện ma quỷ...Con vì muốn ra ngoài nên chuyện gì cũng có thể nói dối..."
Bên trong lại phát ra tiếng xô cửa rất lớn, bà Đường vội vàng ném đồ ăn trong tay bước nhanh chạy về phía cửa chớp, khi quay lại tiếng nói run rẩy: "Ông à, thật sự... cái kia...chiếc xe kia bốc cháy rồi, lửa rất lớn đó."
Đường Ý nghe thấy động tĩnh, liền vặn nắm đấm cửa bước nhanh ra ngoài.
Ông Đường chạy với theo : "Đừng tới gần quá, mau gọi 119..."
Lời nào cũng không lọt được vào lỗ tai cô, Đường Ý tức tốc phi xuống lầu, đăm đăm hướng về phía trước, liếc thấy có người từ trong tiểu khu đi ra ngoài, cạnh xe Phong Sính đã tụ tập không ít người, Đường Ý kinh hãi thấy Phong Sính đang dùng sức đẩy cửa xe ra.
Ngọn lửa cơ hồ muốn bốc qua cả trần chiếc xe, mọi người cũng chỉ dám đứng ra xa không dám nhích tới gần.
Đường Ý gấp đến độ cổ họng nói ra hơi: "Báo động chưa? Hỗ trợ báo động, báo động."
"Cô ơi, cô đừng qua đó coi chừng chiếc xe bất ngờ nổ tung."
Trong mắt Đường Ý bị ánh lửa làm cho ánh lên đỏ bừng, cô tiến lên vài bước xuyên qua kính chắn gió hét lớn: "Phong Sính!"
Người bên trong ngẩng đầu lên, bỗng nhiên làm động tác phất tay, ý anh muốn bảo cô đi.
Vành mắt Đường Ý đỏ bừng, bước tới cạnh xe ngọn lửa rực sáng còn mang theo thứ mùi gay mũi. Đường Ý mơ hồ có thể thấy trên tay lái có dán thứ gì, chúng khít khao khóa lại khe hở không cho người bên trong đẩy cửa thoát ra. Cách đó không xa, một người trung niên chạy tới, tay chân luống cuống chỉ về phía xa: "Đường tới đây bị một loạt xe ngăn cản, e là xe cứu hỏa không tới được rồi. "
"Hả? Đây không phải là muốn thiêu chết tại đây sao?"
Cánh môi Đường Ý run rẩy cúi người cố gắng nhìn vào phía trong xe: "Phong Sính!"
Phong Sính lại lần nữa xua tay: "Em đi mau, đừng ở đây làm cái gì."
Cô gấp đến độ nước mắt tràn mi: "Em không đi!"
Ông bà Đường cũng theo xuống, hai người gấp đến độ từ phía xa hô vọng tới: "Đường Ý, mau quay lại, mau quay lại đi!"
Đường Ý cởi bỏ áo khoác, dùng sức đập về phía cửa xe nhưng lửa chỉ yếu ớt chút ít không tới ba giây lại bùng lên dữ dội... căn bản là vô dụng.
Người bên trong cũng sốt sắng dùng sức đập xuống cửa xe: "Đi mau, khi tôi bảo em tới thì em không tới, bây giờ còn tới làm gì? Mặc kệ tôi đi!"
Cổ họng Đường Ý nghẹn lại, nhìn Phong Sính trong cảnh lửa ngùn ngụt như vậy càng thêm sáng suốt, thần sắc rất nghiêm túc, cả khuôn mặt ánh lên màu đỏ nổi bật nhưng lại cỏ vẻ cực kì tái nhợt. Cô đứng bên ngoài cửa bắt đầu nức nở khóc, tại sao cô lại quên anh là người có bệnh. Anh nói đúng, là cô đã nhiều lần rời bỏ anh, cô là điểm yếu để cho những kẻ xấu có thể thừa lúc hại anh.
Phong Sính thấy cô khóc, anh lắc đầu, muốn cô rời khỏi.
Đường Ý cắn chặt môi tới mức bật máu đau đớn, cô xiết chặt lòng bàn tay: "Em không đi, lúc này em không đi, em không thể không đưa anh tới bệnh viện."
"Sao phải vậy chứ?"
Phong Sính chỉ có nói lớn tiếng mới có thể để cho Đường Ý bên ngoài xe nghe thấy.
"Không muốn tự trách bản thân, cũng không muốn áy náy với anh."
Bên kia đường, có người có lòng tốt bưng chậu nước ra giội về phía chiếc xe sang trọng đang bốc cháy kia, một chậu nước giội xuống lửa cơ hồ dội thẳng lên, không có chút tác dụng nào. "Mau mau, trong nhà của tôi có thùng cùng chậu, mọi người giúp một tay đi!"
Mặt Đường Ý lúc nóng lúc lạnh, tựa hồ rất xúc động, cô bước nhanh đi qua theo người kia lấy cái chậu trong tay vào trong lấy nước, cô đem chậu nước giội thẳng hướng cửa xe, lửa tức thì bị dập tắt, Đường Ý không chút do dự kéo tay cầm hình chữ nhật hạ xuống. Bàn tay vừa chạm đến một cơn đau rát liền truyền tới, cô bỏng đến vội vàng rụt trở về, cúi đầu xem xét lòng bàn tay đen xì vô cùng thê thảm.
Đều nói tay đứt ruột xót, Đường Ý lại bất chấp đau đớn, mắt thấy lửa tắt tạm thời, lại bắt đầu lần nữa...cô mang chỗ nước còn lại giội lên.
Đường Ý xoay người nhặt trên mặt đất vô số quần áo vo lại đi tới hướng tay cầm cửa, hai tay đưa tới cho dù cách một tầng quần áo nhưng khóa cửa dường như đã bị đốt cháy đến biến dạng, độ nóng kinh người hơn nữa còn khiến cho việc mở cửa vô cùng khó khăn.
Phong Sính cách một lớp thủy tinh chứng kiến động tác của Đường Ý, anh càng lo lắng hơn cô, khuỷu tay dùng sức va vào cửa thủy tinh nhưng Phong Sính tựa hồ đã quên, kính bốn phía tất cả đều đã qua xử lý thành kính chống đạn, vài lần va này căn bản không có tác dụng.
"Em mau đi cho tôi."
Đường Ý không thèm nghe, độ nóng xuyên thấu qua vải vóc giống như đang nấu trên chảo dầu, cô nóng đến nỗi trên mặt toàn là mồ hôi nhưng vẫn ngoan cường đứng bên cửa xe.
Bà Đường chạy tới kéo cô lại, nhóm người bên ngoài đứng rất xa cũng khuyên giải nhưng cô lại như một người không hiểu chuyện, ai nói gì cũng không nghe vào, cô đẩy mẹ ra: "Mặc kệ con!"
"Đường Đường, con đừng dọa mẹ, con xem xe này đã cháy thành dạng gì rồi? Đi nhanh đi, xe cứu hỏa cũng không vào được, đi đi con..."
Mười ngón tay Đường Ý vì dùng sức mà bắt đầu trở nên run rẩy, mồ hôi trên gò má nhỏ giọt rơi xuống, lòng bàn tay bỏng đến sắp không cầm được khóa cửa.
Phong Sính thấy vậy cắn chặt răng, Đường Ý nghe thấy tiếng khởi động động cơ, cô gấp tới độ trừng lớn hai mắt: "Anh không muốn sống nữa sao?"
Vào lúc này khởi động xe, ngộ nhỡ...
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể càng dùng sức đi kéo khóa cửa kia, xe Phong Sính bỗng nhiên chậm rãi tiến về phía trước bên kia hàng rào chắn là một khúc sông không rộng lắm.
Đường Ý vội vàng gõ vào cửa xe, ý bảo anh dừng xe.
Phong Sính hướng về phía cô, ánh mắt hai người lập tức giao nhau, cô cơ hồ lại bị ánh mắt đầy đau thương nuốt hết, thế này có ý gì?
Hai mắt Đường Ý đỏ ngầu, trong mắt Phong Sính sao lại có vẻ như muốn xa cách vậy?
Anh đang cùng cô vĩnh biệt sao?
Đường Ý nói không ra lời, chỉ là không ngừng lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng, xe đã tăng tốc rồi.
Đường Ý đuổi theo mấy bước cô gấp đến độ tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giống như được ăn cả ngã về không, khi xe Phong Sính lao ra khỏi hàng rào chắn, Đường Ý gắt gao dùng sức kéo một phát. Cả người bị dồn vài bước, cuối cùng quỳ rạp bên đường, đầu gối bị đạp đến đau đớn cũng không thể khiến cô hoàn hồn. Đường Ý nghiêng đầu sang chỗ khác chứng kiến chiếc xe lửa đỏ hồng đụng vào một loạt các trụ gỗ nhỏ giống như hình ảnh trong phim hành động oanh liệt rơi vào lòng sông.
Bùm!!! Một tiếng, tóe lên bọt nước như muốn xé rách màng nhĩ mọi người.
Đường Ý chống hai tay lên mặt đất, bỗng nhiên khóc lớn, đứng lên chạy như bay hướng về phía bờ sông.
Trong cổ họng như bị một đoàn bông băng ngăn chặn, nói không ra kêu không được, không ít người cũng tiến lên theo, vây quanh ở bên cạnh, bàn luận xôn xao: "Ai nha, xông vào sông khẳng định đã xong, một giọt nước cũng không có đi qua..."
"Xe cứu thương với cảnh sát làm sao còn chưa tới???"
"Vừa rồi không phải lão Vương đã nói sao? Đường bị chắn hết rồi, không thể vào được!"
Đường Ý đứng bên cạnh bờ sông nhìn thấy xe Phong Sính chỉ còn lại có cái đuôi xe nổi trên mặt nước, lửa đã bị dập tắt phân nửa, trong nước lan tràn bọt khí màu đen, người bên cạnh thở dài: "Vậy là hết rồi, đầu xe đâm xuống đấy, khẳng định..."
"Mọi người, mọi người mau cứu người." Trong cổ Đường Ý quay cuồng, cuối cùng thốt ra vài câu.
Người bên cạnh nhìn sang phía Đường Ý: "Cô gái, tình huống này cứu thế nào được? Cửa xe đều không mở được."
Đường Ý lau nước mắt, hai bên bờ sông đều là đá thẳng đứng, căn bản không có chỗ vịn, người bình thường đều không dám xuống, huống hồ Phong Sính bị nhốt trong xe, có xuống thì cũng không cứu được. Đường Ý nghĩ vậy trong lòng không khỏi đau xót, người bên cạnh chỉ thấy trước mắt có tiếng động, khi ấy Đường Ý đã nhảy xuống sông chỉ còn ngón tay người bên cạnh vẫn đang chỉ.
"A! Cô gái!"
Ông bà Đường vừa đuổi tới bờ sông đã thấy có người nhảy cầu.
Đường Ý nhô đầu lên, bơi về phía chiếc xe.
Bà Đường bị sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch: "Đường Đường!"
Đường Ý không nghe thấy, vừa muốn tiếp tục bơi tới, chỗ cổ lại bị một lực mạnh quấn trở về, do đưa lưng về phía sau nên cô không thể nhìn tới người phía sau. Đường Ý tưởng rằng có ai đang ngăn cản cô: "Mau buông ra."
Khuôn mặt người đàn ông dán tới, chăm chú nhìn cô cảm giác khó nói thành lời. Đường Ý cũng dần cảm thấy quen thuộc, cô khó tin nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt Phong Sính rất bẩn hẳn là vừa mới từ đống lửa đi ra. Cô nín khóc mà cười: "Em còn nghĩ anh đã xong đời rồi chứ."
"Tôi cũng đã cho rằng mình bị nướng thành heo trước mặt mọi người rồi, may thay phúc lớn mạng lớn."
"Anh đã ra ngoài thế nào vậy?"
Phong Sính nắm lấy tay Đường Ý, lòng bàn tay cô nguyên một mảng phỏng rộp nhìn thấy mà giật mình. Anh đau không tả xiết, đưa tay cô đặt lên ngực: "Khóa cửa bên ngoài đã bị em đẩy ra rồi, lúc xe lao xuống anh đã nhảy ra ngoài."
Trong lòng Đường Ý vẫn còn sợ hãi, nghiêng người đứng dậy hai tay khóa trụ cổ Phong Sính: "Hại em sợ muốn chết."
Lời này thốt ra không ngăn được sự run rẩy, Đường Ý vùi mặt trên đầu vai Phong Sính, Phong Sính cảm giác được cô nhún bả vai giống như run rẩy trong gió lạnh, hai tay anh vòng ra ôm lấy thân mình cô.
"Đừng khóc, không phải anh đã không có mệnh hệ gì sao? "
"Phong Sính, từ trước tới nay em đều cho rằng anh không gì không làm được, cho dù có phát bệnh em đều thấy anh sẽ không có việc gì, sống rất tốt, chỉ có thời khắc vừa rồi em mới ý thức rõ ràng rằng: anh cũng chỉ là người bình thường cũng có lúc bị thương mà chết, cũng sẽ không tồn tại.... "
"Lời nói ngốc nghếch đâu ra vậy?"
Phong Sính thở dài, ôm Đường Ý bơi tới ven sông, người trên bờ thấy vậy tự động cởi áo khoác, cầm quần áo để vào một chỗ sau đó bỏ đi.
Đường Ý một tay cầm lấy, Phong Sính thở phào, cũng không còn sức lực, anh dựa vào đã ven bờ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên bờ truyền tới giọng lo lắng của bà Đường: "Đường Đường, xe cứu thương lập tức qua đây, con có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Đường Ý cảm thấy cánh tay trầm xuống, cô gọi tên Phong Sính, cũng không thấy có tiếng trả lời.
"Phong Sính!"
Cô lại lần nữa mở miệng, cánh tay xốc lên, tay kia dùng sức giữ chặt eo anh không buông. Ánh mắt liếc qua chạm tới ánh mắt ông Đường nhưng cô mặc kệ tất cả.
Bác sĩ cùng nhân viên chăm sóc rất nhanh chạy đến, mang theo cáng cứu thương, thật vất vả mới đưa được Đường Ý và Phong Sính lên bờ.
Sau khi được đưa tới bệnh viện cấp cứu, Đường Ý bị đưa đi kiểm tra băng bó trước tiên, may mà Phong Sính cũng không bị thương nghiêm trọng, do mấy hôm trước sốt cao nhưng không chữa trị kịp thời nay đã trở thành viêm phổi.
Ông bà Đường cũng không theo tới bệnh viện.
Đường Ý đem điện thoại tắt máy, cô yên tĩnh túc trực bên giường bệnh Phong Sính, ghé đầu vào mép giường không nhúc nhích.
Đột nhiên cảm giác được có thể yên tĩnh như vậy thật là một loại hưởng thụ lớn lao, chỉ có đánh mất thứ gì đó rồi mới phát hiện nó có bao nhiêu trân quý.
Phong Sính liều chết lái xe vì cái gì, Đường Ý cũng biết anh không thể chịu nổi việc cô tự làm khổ mình ở ngoài cửa để cứu anh. Nhưng lúc ấy cô hoàn toàn không nghĩ tới những điều đó, dường như chỉ có một ý niệm không thể để anh gặp chuyện không may.
Trên đầu khẽ bị vuốt xuống, Đường Ý không khỏi dừng suy nghĩ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phong Sính: "Đã tỉnh rồi."
"Cho anh xem tay của em một chút."
Đường Ý không nghĩ tới sau khi Phong Sính tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói lại là như vậy, cô đem bàn tay giấu về sau lưng. "Đã băng lại rồi."
"Anh nhìn xem."
Đường Ý không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt tay vào lòng bàn tay Phong Sính, băng màu trắng băng cứng lại như cái bánh chưng, đầu ngón tay Phong Sính vuốt thẳng theo mu bàn tay cô.
"Thời điểm xe bốc cháy em hẳn là không nên tới."
"Vì sao không nên tới? Em phải thử, vẫn còn có cơ hội."
"Em không phải sợ đau nhất sao?"
Phong Sính cầm lấy tay của Đường Ý.
"Lúc ấy đều biến thành bộ dạng gì rồi, còn một bên khóc một bên lôi kéo khóa cửa không chịu rời đi. Đường Ý, trong lòng em hẳn là rất quan tâm anh?"
Đường Ý không khỏi nghĩ lại cảnh tượng ấy, chóp mũi lần nữa chua xót: "Lúc ấy em không cảm thấy đau, em khóc là vì em sợ hãi, em thấy rõ đó là lúc vô cùng tuyệt vọng. Tại sao chẳng có ai giúp đỡ. Biết rõ mình rất rất muốn làm điều gì đó để cứu anh nhưng lại không thực hiện được."
Giọng Đường Ý càng ngày càng nghẹn lại, Phong Sính đưa tay vuốt mặt cô: "Em đã rất tuyệt, tay không cứu anh, anh rất cảm động."
Đúng lúc này, Phong Sính còn muốn để Đường Ý thư giãn một chút, anh nhận thấy cô lại trở nên lo lắng.
Đường Ý nghe vậy, liền đứng dậy cô bổ nhào tới ngực người đàn ông, vùi mặt vào lòng anh: "Phong Sính, đừng rời bỏ em lần nữa, em cũng sẽ không rời khỏi anh có được không? Về sau, bất luận xảy ra chuyện gì chúng ta đều ở bên nhau, đừng định bỏ mặc em giống như ngày hôm nay, được không?"