Đăng vào: 12 tháng trước
Mạc Hạo Ngôn lại hỏi: “Vậy ý nghĩ thật sự của nó là gì vậy? Em nói cho anh biết đi”.
Phương Hạ Vũ xua tay: “Thật ra chẳng có bí mật gì hết hồi đó cũng là viết đại thôi đâu có ngờ Smily lại có nhiều ý nghĩa với anh như vậy”.
Mạc Hạo Ngôn nghi hoặc bày ra giọng điệu thám tử: “Anh không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy đâu?”.
Phương Hạ Vũ vội quay mặt đi: “Tin hay không tùy anh đây không có hứng thú giải thích, à hết phim rồi anh về phòng của anh đi”.
“Uh em ngủ ngoan nha” lúc đi ra khỏi phòng Mạc Hạo Ngôn có chút không nở liền quay đầu lại bổ sung thêm một câu “Mai gặp nha”.
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Uh, ở chung một nhà muốn không gặp cũng khó”.
Mạc Hạo Ngôn vừa bước đi được vài bước thì nghe thấy giọng của Phương Hạ Vũ vang lên: “Khoan đi đã”.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Mạc Hạo Ngôn dừng bước lên tiếng hỏi.
Phương Hạ Vũ bước qua mở tủ lấy chiếc khăn choàng cổ màu đen lúc nãy bị rơi xuống đi tới đưa cho Mạc Hạo Ngôn: “Tôi đan cũng không được đẹp lắm nhưng lần trước anh bảo không có khăn choàng cổ nên anh cứ lấy xài tạm đi ha, khi nào mua cái mới thì trả lại cho tôi cũng được”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay cầm lấy cái khăn choàng cổ rồi mỉm cười nói: “Anh cảm ơn em nha nhưng mà thứ gì em làm ra anh đều thích hết nên không muốn trả lại đâu, em cho anh là xem như mất rồi nha”.
Phương Hạ Vũ bẽn lẽn đáp: “Tùy tâm đi”.
Lúc Mạc Hạo Ngôn đi về phòng rồi, Phương Hạ Vũ ngồi một mình thầm nghĩ “Cứ kiểu này thì không ổn chút nào hết, thời gian không gặp nhau mình nghĩ là có thể quên hết mọi thứ về anh ấy rồi nhưng hình như những ký ức đó chỉ là đang tạm thời ngủ đông mà thôi và bây giờ nó đang dần thức dậy mỗi khi mình bên cạnh anh ấy, còn gì khó khăn hơn là tự đấu tranh với chính mình để chống lại chính mình chứ”.
Mạc Hạo Ngôn đưa mắt ngắm nhìn chiếc khăn choàng cổ mà tự tay Phương Hạ Vũ đan rồi mỉm cười hạnh phúc “Cứ luôn miệng bảo chúng ta là người xa lạ nhưng những điều nhỏ nhặt nhất anh vô tình nói ra đều làm cho em phải lưu tâm, điều này chứng tỏ em vẫn còn yêu anh nhiều lắm mà không chịu thừa nhận thôi.
Em nói đã quên hết rồi nhưng anh tin tình yêu của một người con gái kéo dàu mười mấy năm không thể dễ dàng quên đi như vậy được đâu”.
Sáng hôm sau, Mạc Hạo Ngôn ra khỏi phòng anh choàng trên chiếc khăn choàng bằng len mà Phương Hạ Vũ đã tặng, Linh Lan nhìn thấy liền lên tiếng hỏi: “Ủa từ trước đến giờ em đâu có thấy anh Hạo Ngôn dùng khăn choàng cổ đâu, sau hôm nay lại dùng vậy hả?”.
Mạc Hạo Ngôn vui vẻ đáp: “Tại trước giờ anh không có nên mới không dùng nhưng bây giờ thì có rồi nên anh sẽ choàng cổ vào những ngày lạnh”.
Phương Hạ Vũ đi xuống lầu nghe như vậy thì bất giác nở nụ cười cô thầm nghĩ “Có vẻ anh ấy thích cái khăn choàng vậy thì tốt quá rồi”.
Lúc tan trường, Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ cùng đi bộ về nhà, anh lên tiếng hỏi cô: “Hạ Vũ, em học đan len từ bao giờ vậy hả? Anh nhớ là hồi đó em ghét nữ công gia chánh lắm mà”.
“Cũng lâu rồi là bà dì dậy tôi đó, lúc trước tôi ngồi một mình hay suy nghĩ lung tung rồi buồn nên học đan len cho có việc để làm đó mà, hồi xưa ở với gia đình cái gì cũng có mẹ làm cho còn bây giờ thì cái gì cũng phải biết tự mình làm hết”.
Mạc Hạo Ngôn tỏ vẻ hiếu kỳ: “Sao em không qua singapore thăm mẹ đi cũng gần mà chứ đâu có xa xôi gì?”.
Phương Hạ Vũ rủ mắt thoáng buồn, năm đó cô nhất quyết ở lại thành phố Nam Xuyên để kết hôn với Mạc Hạo Ngôn nên bị gia đình từ mặt luôn rồi làm gì còn cơ hội để mà trở về nhà nữa.
“Sắp tết rồi anh có về thăm ba không?”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ thở dài: “Mấy năm nay ba đang ở bên Mỹ sống với cô Diệp Trâm rất là vui vẻ hạnh phúc, anh qua đó làm kỳ đà cản mũi hay gì, con của ba với cô Diệp Trâm năm nay 10 tuổi rồi anh không thích có đứa em nhỏ tuổi như vậy đâu”.
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Uh nhưng mà ở lại thì buồn lắm nha, bà dì cũng đi Úc thăm con cháu, chị Ngân Chi và bé Linh Lan cũng về quê ăn tết với gia đình”.
Mạc Hạo Ngôn gật đầu rồi hỏi thêm: “Mấy năm nay cũng vậy hả? Rồi em có muốn đi singapore thăm gia đình không nếu em đi thì để anh book vé cho nha, anh ở lại trông chừng nhà cửa giùm em nên không cần để tâm đâu”.
“Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi muốn ở lại đây hơn”.
Phương Hạ Vũ quay mặt rời đi trước cô thầm nghĩ “Mạc Hạo Ngôn vì chọn anh nên em không gia đình để quay lại nữa rồi”.
Như mọi năm Phương Hạ Vũ gọi điện cho chị dâu là Đỗ Quỳnh Hạ để hỏi thăm sức khỏe những người trong nhà, hình như cô chỉ biết tin tức về gia đình mình thông qua người chị dâu này mà thôi.
Giọng của Đỗ Quỳnh Hạ thoáng buồn: “Năm nay em lại không về hả Hạ Vũ?”.
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Em biết ba mẹ vẫn còn rất giận em, em mà về ngay dịp tết chỉ làm cho gia đình xáo trộn thêm thôi, ba mẹ và mọi người bên đó vẫn khỏe hết hả chị?”.
Đỗ Quỳnh Hạ liền đáp: “Ba mẹ, Thiên Kỳ và hai cháu vẫn khỏe hết, phải chi ba mẹ chịu mở rộng trái tim đón em trở về thì tốt rồi, gia đình mình chưa có năm nào đoàn viên hết vì thiếu em đó Hạ Vũ”.
Giọng của Phương Hạ Vũ trầm xuống: “Là em làm sai, là em có lỗi với ba mẹ nên em không dám mong chờ sự tha thứ của ba mẹ đâu chị à, chỉ cần biết mọi người vẫn bình an là vui rồi”.
“Em và Hạo Ngôn sao rồi hai đứa vẫn sống hạnh phúc chứ?”.
Đỗ Quỳnh Hạ không hề biết chuyện Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ đã ly hôn nên vẫn luôn hỏi thăm như thế.
Phương Hạ Vũ cũng không hề nói với Đỗ Quỳnh Hạ điều đó cô luôn nói dối là mình sống rất hạnh phúc để chị dâu không phải lo lắng thêm vì mình nữa.
.