Đăng vào: 12 tháng trước
Đội ngũ thứ hai đang tiến vào một vùng đất trống, xung quanh ngoài tiếng lá cây xào xạc, thì không gian hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, xác thực không có nguy hiểm gì, họ liền dừng lại nghỉ chân.
Trong đội thứ hai, Vân Tuân Vũ có quen biết ba người, vì thế, tuy y đối với người khác, thái độ hơi chút cứng nhắc, nhưng là không lâu tất cả cũng đều thân thuộc nhau.
Chỉ riêng Trần Dương là vẫn rụt rè căm chịu một mình, dù hắn gặp có nguy hiểm thì cũng chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Cũng như bây giờ, trong chỗ đất trống này, mọi người đều nói cười rôm rả, chỉ riêng Trần Dương là bị coi như trong suốt, không tồn tại.
Loại lời lẽ này, Trần Dương cơ hồ ngày nào cũng nghe, bây giờ đã bị hắn coi như gió thoảng bên tai rồi, không có gì phải khuất nhục hết.
Lúc này, một thiếu niên cái gì cũng tầm thường, cất giọng hô to: "Các huynh đệ, xung quanh không có gì nguy hiểm, nghỉ chân ở đây một lát rồi hãy đi tiếp."
Dù sao thì cũng đã đi bộ nửa ngày trời, chân tay mỏi rã rời, tất nhiên chẳng có ai phản đối!
Vân Tuân Vũ chọn một chỗ hơi kín đáo để ngồi, lấy cái ngọc bội đeo ở thắt lưng kia ra nhìn. Y nhớ Tiểu Phong a, trước nay chưa từng có ngày nào y ở cách xa Vân Ngạo Phong quá lâu.
Hiện tại lại không thể nhìn mặt hắn ba ngày đêm, y cảm giác như... thời gian trôi qua chậm hơn so với lúc trước.
Chỉ là, ngay khi Vân Tuân Vũ định cất miếng ngọc bội đi, bớt ngờ bị một bàn tay giật lấy. Liếc mắt nhìn, người tới là Thiên Lãm Mục Sở, Vân Tuân Vũ hơi nhíu lại mi tâm, chìa tay ra, không vui nói: "Trả!"
Thiên Lãm Mục Sở cầm miếng ngọc màu đỏ trên tay ngắm nghía một hồi lâu, sau đó vứt lại vào tay Vân Tuân Vũ, ngồi xuống cạch y, ánh mắt xa xăm nói: "Aiz, ngươi đường đường là đại công tử Vân gia, thế lực lớn như vậy. Thật không ngờ,... mắt thẩm mỹ của ngươi lại kém như vậy a. Thời buổi nào rồi mà còn dùng ngọc bội đính ước này, đúng là không có chút ấn tượng nào, quá nhạt nhẽo!"
Vân Tuân Vũ nhét ngọc đính ước vào đai lưng, ngữ điệu bâng quơ nói: "Với ngươi không quan hệ!"
Tâm sự với con người tẻ nhạt này đúng là một cực hình! Thiên Lãm Mục Sở trong nội tâm đang âm thầm cảm thán. Đồng thời nghĩ xem ái nhân của Vân Tuân Vũ là ai!
Kỳ thực, y mà có thể để mắt tới nữ tử nhà người ta, vậy đã là diễm phúc quá lớn rồi! Nhưng rốt cuộc người nào may mắn như vậy? Là nữ tử nhà ai mới được?
Thiên Lãm Mục Sở ngồi nghĩ nửa ngày cũng không ra, Vân Tuân Vũ là người tài sắc vẹn toàn, bên ngoài có biết bao nhiêu nam nữ tử yêu mến y? Không khéo còn có thể xếp thành một hàng thật dài nữa a. (Từ đầu thành đến cuối thành).
Rốt cuộc nửa ngày chìm trong suy tư, Thiên Lãm Mục Sở cũng chỉ có thể mở miệng hỏi, tuy biết trước chín mươi lăm phần trăm là Vân Tuân Vũ không trả lời rồi.
Nhưng khi Thiên Lãm Mục Sở mở miệng, ngay lập tức muôn vàn câu hỏi liền tự do vượt biên: "Người được ngươi nhìn trúng phải tích phúc bao nhiêu đời nhỉ? Ái nhân mà ngươi ngày nhớ đêm mong rốt cuộc là nam hay là nữ? Người đó tên gì? Ở thôn, trấn, thành thuộc Châu nào? Đẹp hay xấu? (mà chắc chắn là phải đẹp rồi nhỉ?)."
Vừa nghe xong những lời này, Vân Tuân Vũ thần sắc ngay tức khắc liền đen lại, với đít nồi không có khác biệt lắm. Y ghét nhất là những những người nhiều chuyện, rồi thích soi mói việc riêng của người khác a.
Thiên Lãm Mục Sở sau khi nói xong cũng cảm thấy hối hận rồi, đang yên đang lành không đâu đi chọc ngoáy cái con người vô vị này. Bây giờ thì được tắm một trời hàn khí miễn phí rồi.
Len lén nuốt xuống một ngụm nước bọt, Thiên Lãm Mục Sở quay đầu, làm mặt khổ.
Chỉ là, Vân Tuân Vũ phóng hàn khí hồi lâu, riết cũng không muốn đôi co với cái tên lắm mồm độc miệng này, y liền khẽ động thân thể, rời đi.
Miếng ngọc bội kia đúng là ngọc đính ước, y đưa một cái cho Vân Ngạo Phong, chẳng qua hắn không biết đó là dùng để làm gì, thấy đẹp liền nhận.
Mà lúc này, vùng đất trống đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Có người kêu lên: "Là động đất sao?"
Nhưng mà lời nói vừa dứt, mặt đất lại trở về yên tĩnh như lúc đầu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả đều bị trận động đất lúc nãy làm cho kinh hoảng, không tự chủ được mà rơi vào cảnh giác cao độ.
Bất quá, chừng một khắc đồng hồ trôi qua, không có dị trạng gì xảy ra. Rốt cuộc mọi người mới buông lỏng tinh thần, trở về hoạt động như bình thường.
Có người buột miệng nói ra: "Chắc chỉ là một trận động đất nhỏ thôi!"
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải động đất, vậy thì có thể là chuyện gì được? Cho nên, kết luận chính xác mà họ đoán, cũng chỉ có động đất.
Nhưng nhóm thứ hai hoàn toàn đều là tân binh, không hiểu rõ về quy luật của Linh lâm, tình huống như thế này cũng không được họ để vào mắt...
Ngoài Trần Dương!
***
Tác giả: Trần Dương, ngươi thật tội nghiệp! *nước mắt sắp trực trào*.
Trần Dương: Chẳng phải là ngươi ban cho sao? *bình tĩnh, thản nhiên*.
Tác giả: ........ Ừa ha , ta là thần sáng thế của các ngươi, là thiên đạo của các ngươi, cho nên các ngươi không cần hoài nghi nhân sinh đâu ha!? *chống nạnh, ra oai, vênh mặt, hất cằm, ta thật ngầu lòi, kkkk*.
Chúng nhân: ......... Câu trả lời mà dân chúng thiên hạ không thể lường trước được!
Ý Hiên: Anh chị em ông bố bà mẹ chó má cô bác hàng xóm! Ra đập chết nó đuê! "phất tay, cầm kiếm, đuổi quân phản loạn*.
Tác giả: Đậu moá, Hiên đại ca, sao hôm nay ngươi hăng hái quá vậy? Uống nhầm thuốc đúng không? Hay bị chập mạch? Oa... đừng đuổi theo ta nữa. *chạy thục mạng*.
Chúng nhân: Hiên đại ca là tuyệt đỉnh, chúng ta chỉ nghe lời Hiên đại ca! *cầm gậy, cầm đá, cầm bom ra ném tác giả*.
Tác giả: Khoan đã! Bom? Tên kia, là phạm pháp đó!... Hự hự, phụt... *phun máu chết tươi, đã nhập luân hồi, đầu thai chuyển kiếp, linh hồn nhập thể, ta đã sống lại, hello cả nhà, ô, ta giả chết cái đã, nếu không chết thật luôn quá*.
Chúng nhân: Cuối cùng cũng dẹp được quân phản loạn!