Chương 499: Điều tra bệnh tình

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Vu Tắc Thành, tạm thời gác lại chuyện ở khu Hoa Dương. Ông điều tra tung tích của Đường Hôi trước, theo dõi người của tập đoàn Thất Tinh trong thủ đô, và cả công ty Hoa Anh Đào cho thật sát sao”, Lâm Ẩn nghiêm mặt dặn dò hắn.

Anh đã thầm đoán được đại khái ai là kẻ chủ mưu bày ra hết tất cả chuyện này.

“Vâng”, Vu Tắc Thành nghiêm túc gật đầu.

Lâm Ẩn gõ ngón tay xuống đầu gối, anh nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ.

Xét trên hành động của bọn họ, nhà họ Từ, tập đoàn Thất Tinh và công ty Hoa Anh Đào gần như đã ra tay cùng lúc.

Biết đâu chừng thế lực của ba phía này có cấu kết ngầm với nhau.

Anh muốn đối phó với nhà họ Từ hay tập đoàn Thất Tinh cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng công ty Hoa Anh Đào thần bí kia lại khác, có lẽ Cung Cửu - người thần bí đã âm thầm khống chế và điều khiển nhà họ Ninh hồi ấy là một đối thủ khó xơi.

Quan trọng nhất là bây giờ cụ nhà mình đột nhiên đổ bệnh, đây đúng thật là chuyện vướng tay vướng chân, làm tâm trạng Lâm Ẩn rối bời.

Nếu như cụ nhà mất đi, chắc chắn anh sẽ bắt cả nhà họ Từ chôn cùng.

Nhưng cho dù có giết hết cả nhà họ Từ cũng không thể cứu được cụ nhà.

Lúc anh trầm ngâm suy nghĩ, chiếc xe đã lặng lẽ chạy đến đối diện con đường có trạm canh gác

Ở phía đằng xa chính là núi Tuyết Long, nơi cụ nhà nằm viện điều trị.

“Chạy vào trong”, Lâm Ẩn dặn dò, sắc mặt Vu Tắc Thành hơi thay đổi, chiếc xe ngông nghênh vượt chạy đến trước trạm canh gác.

Lâm Ẩn lấy thẻ chứng nhận hoa văn bạc từ trong túi áo chìa ra ngoài.

Thanh niên mặc áo lính được trang bị súng ống đầy đủ nhìn thoáng qua tấm thẻ, hắn lập tức chào anh ngay, gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ.

Rồi sau đó, thanh chắn được nâng lên, chiếc xe chạy vào trong.

Đợi đến khi xe của Lâm Ẩn đã chạy đi, ánh mắt của thành viên trong tổ chức vệ an đang canh gác ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ nhìn biển số xe thêm một lúc.

Gương mặt của mọi người đều toát ra vẻ kinh ngạc.

“Khi nãy là xe của ai thế? Lãnh đạo lớn nào của quốc gia à? Sao lại có thể lái xe vào trong?”.

Kể từ lúc đảm nhiệm chức vụ này, bọn họ chưa từng nhìn thấy chiếc xe mang biển số cá nhân nào có thể chạy vào trong núi Tử Long!

Thậm chí có thể nói thế này, ngoại trừ lãnh đạo của quốc gia ra thì không có bao nhiêu người đủ tư cách ngồi xe vào trong núi Tử Long!

Rốt cuộc thanh niên trong xe ấy có thân phận như thế nào? Sao lại phô trương đến thế?

“Đừng nhìn nữa, làm ở vị trí đặc biệt như thế này thì đừng có tò mò những chuyện các cậu không nên tò mò”.

Một giọng nói hùng hồn lạnh lùng vang lên, người đàn ông mặc áo đen đeo huân chương trên vai đi đến bên cạnh bọn họ, anh ta nhìn về đằng xa với vẻ mặt phức tạp.

Người ấy chính là đội trưởng của núi Tử Long.

Đội trưởng thở dài một tiếng, anh ta nhìn hướng đi của xe Lâm Ẩn.

Mười phút sau.

Núi Tử Long là khu điều sự quân sự số hai.

Lâm Ẩn đi một mình vào trong viện điều dưỡng, những thanh niên tài ba giàu kinh nghiệm đứng dọc theo khoảng hành lang dài.

Sau khi nhân viên xác minh thân phận của Lâm Ẩn mới để anh đi.

Lâm Ẩn bước lên tầng hai, trong phòng điều trị tích cực cách ly có những bác sĩ mặc blu trắng đi qua qua lại lại.

Vẻ mặt của Lâm Ẩn trở nên phức tạp, thông qua lớp kính thủy tinh, anh có thể nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc phơ nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cụ rất yếu ớt, chìm trong hôn mê sâu, đang đeo ống thở.

Trông gương mặt cụ nhà mình tiều tụy đi nhiều.

Chuyện này khiến lòng Lâm Ẩn thấy lo lắng vô cùng, đồng thời ngọn lửa phẫn nộ cũng bùng lên trong lòng anh.

“Trưởng quan Lâm, xin lỗi anh. Sự cố lần này là do tôi không làm tròn trách nhiệm, tôi đáng chết vạn lần!”.

Vào lúc này, một giọng nói mang đầy vẻ áy náy vang lên.

Đội trưởng mặc quân phục bước đến trước mặt Lâm Ẩn, hắn ta đứng thẳng lưng, đầu cúi gằm xuống.

Gương mặt của anh ta toát ra vẻ áy náy.

Trưởng quan Lâm đã nhiều lần căn dặn anh ta bảo vệ sự an toàn của cụ, kết quả lại xảy ra chuyện bất trắc như vậy, khiến cho mặt mũi của anh ta đã mất sạch.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn đội trưởng rồi nói: “Đừng nói thừa thãi nữa. Chuyện này tôi không trách anh, ngẩng đầu lên, tôi hỏi anh, lúc tôi không có mặt ở thủ đô, cụ nhà có từng rời khỏi núi Tử Long hay không?”.

Đội trưởng ngẩng đầu lên, anh ta ngập ngừng, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Hai tuần trước cụ Tề nói muốn lên núi Chu Thiên hóng gió, lúc ấy thành viên trong tổ chức vệ an đích thân đi theo cụ. Ngoài lần đó ra, cụ luôn yên tâm nghỉ ngơi ở khu điều dưỡng”.

“Trưởng quan Lâm, anh nghi ngờ có sơ hở gì trong chuyện này sao?”, đội trưởng nói với vẻ mặt ngập ngừng.

Không phải đội trưởng không nghi ngờ có người rắp tâm hại cụ, nhưng hắn ta không dám nghĩ theo hướng ấy, cũng không dám xác định, bởi vì chuyện này vô cùng hệ trọng!

Cụ Tề Vấn Đỉnh là công thần, vốn dĩ cụ rất quan trọng! Với lại trưởng quan Lâm là chỉ huy danh dự của quân đội, còn là người được tư lệnh tối cao xem trọng. Vấn đề liên quan đến chuyện này có thể sánh với việc xé thủng bầu trời.

“Thảo nào”, Lâm Ẩn lẩm bẩm, lòng anh đã hiểu rõ.

Chắc chắn hệ thống an toàn của núi Tử Long đứng đầu Long Quốc, không có kẻ xấu nào dám gây chuyện.

Chắc hẳn lần này cụ nhà ra ngoài rồi lại bị người khác âm thầm tính kế.

“Anh đi sắp xếp đi, tôi phải đích thân vào khám bệnh cho cụ nhà”, Lâm Ẩn nghiêm mặt dặn dò.

“Vâng, tôi sẽ thông báo cho phòng y tế ngay lập tức”, đội trưởng nghiêm mặt mà nói.

Sau khi nói dứt lời, đội trường lấy điện thoại chuyên dụng ra, gửi một cuộc gọi thoại.

Đội trưởng ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Trưởng quan Lâm, có chuyện này tôi phải thông báo lại với anh. Hai ngày trước, tư lệnh tối cao đích đến đây một chuyến để thăm hỏi cụ”.

Lâm Ẩn nhìn sâu vào mắt đội trưởng rồi nói: “Không có ý gì khác à?”.

Đội trưởng tỏ vẻ ngập ngừng rồi mới nói: “Trước kia tư lệnh tối cao còn tìm cụ nói chuyện một lần, cũng là ý hồi trước, chắc là anh hiểu rõ đấy”.

“Đương nhiên, lần này cụ bệnh nặng, tư lệnh tối cao cũng làm việc theo lệ thường, đến đây để thăm nom lãnh đạo cũ. Tôi cũng không dám suy đoán ý của tư lệnh tối cao”.

Đội trưởng nói: “Trưởng quan Lâm, tư lệnh tối cao cũng có nói lần này cụ gặp chuyện, nếu như anh cần điều động người thì có thể đến tìm tư lệnh tối cao bất cứ lúc nào”.

Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nói: “Thay tôi cảm ơn tư lệnh tối cao, bảo ông ấy đừng lo lắng làm gì”.

“Nếu như đến chuyện nhà mà còn không thể giải quyết êm xuôi, tư lệnh tối cao xem trọng tôi cũng uổng công thôi”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn chẳng lên tiếng nữa, anh quay người đi vào phòng bệnh của cụ nhà.

Đội trưởng gật đầu một cách cung kính, hắn ta canh gác bên ngoài phòng bệnh.

Lâm Ẩn đi vào phòng bệnh, anh đặt tay lên cổ tay Tề Vấn Đỉnh.

Lý Bộc cũng theo anh vào phòng, ông ấy nhìn Tề Vấn Đỉnh với vẻ mặt thương xót.

“Cậu chủ, trước giờ cụ nhà rất khỏe mạnh, sao lại yếu ớt đến nhường này, từ lần hôn mê trước thì cụ nhà chưa bị như vậy bao giờ”, Lý Bộc cảm thán.

Lý Bộc là tổng quản gia của nhà họ Tề mười mấy năm liền, ban đầu ông ấy là lính dưới trướng cụ Tề, ơn cụ Tề dành cho ông ấy chẳng khác nào cho ông ấy cuộc đời mới.

Lâm Ẩn lạnh mặt bắt mạch cho cụ, một lúc sau, anh nhấc tay lấy chiếc hộp bạc trong túi ra, rút những cây kim mảnh đen tuyền có độ dài ngắn khác nhau.

Anh ghim kim xuống ngực Tề Vấn Đỉnh một cách thành thạo, rồi lại rút kim lên.

“Phiền phức rồi”.

Lâm Ẩn lẩm bẩm, anh vê cây kim đen tuyền trong tay, tia sáng mờ mờ ánh lên.

Với y thuật của anh, anh đã đoán được bệnh tình của cụ nhà, cụ đã trúng một chất kịch độc.

“Sao vậy cậu chủ? Bệnh của cụ nhà có thể chữa khỏi không?”, Lý Bộc lo lắng hỏi.