Chương 85: Lòng dạ nham hiểm

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Lâm Ẩn, nghe thấy chưa? Bác hai Kỳ Mạt sẽ giúp tôi xả cục tức, cậu và người phụ nữ phóng đãng đó của cậu đừng hòng yên chuyện!" Lư Nhã Huệ hừ lạnh nói, coi Vương Hồng Ngọc thành chỗ dựa.

Vương Hồng Ngọc đắc ý cười, nói: "Điều đó là chắc chắn rồi, em dâu à, thân phận của em bây giờ đã khác rồi, xử lý thỏa đáng chuyện này xong, Kỳ Mạt cũng coi như đã là một nửa người của nhà thế gia họ Vương rồi, tương lai ở nhà họ Vương chị sẽ để ý đến nó nhiều hơn."

"Chuyện này còn phải nhờ chị hai chịu khó ở giữa để ý giúp ạ." Lư Nhã Huệ mặt mày rạng rỡ nói, dường như đã bước vào nhà thế gia họ Vương rồi vậy.

"Nhà các em thoát khỏi tên vô dụng này sớm ngày nào thì sẽ được sống ngày sung sướng sớm ngày đó!" Trương Hồng Ngọc cười lạnh nói: "Lâm Ẩn, chuyện này tôi và bác cả bác ba của Kỳ Mạt đã bảo luật sư làm xong giấy thỏa thuận ly hôn rồi, cậu không đồng ý, sẽ lập tức đưa cậu ta tòa, cậu đừng có tiếp tục cứ ỷ lại nhà họ Trương chúng tôi lừa ăn lừa uống!"

Nói xong, Trương Hồng Ngọc ném lên bàn một bản hợp đồng dày cộp, còn có một phong thư của luật sư sở hành chính Vương thị.

"Em năm, em dâu à, chuyện này chị cũng tốn không ít tâm sức quan tâm đến nhà các em." Trương Hồng Ngọc đắc ý nói: "Bỏ tiền ra mời luật sư có tiếng của thành phố Thanh Vân về xử lý án ly hôn! Còn nói với Tử Văn không ít lời tốt đẹp, nếu không với tính khí của đứa trẻ Tử Văn đó, Lâm Ẩn còn dám đánh người ta, người ta lại không tìm đến nhà họ Trương mình gây phiền phức sao? Chị bôn ba như vậy, cũng đều vì muốn tốt cho nhà họ Trương chúng ta, vì hạnh phúc cả đời của Kỳ Mạt!"

"Đúng đó, tình nghĩa của chị hai, bọn em đều cảm kích tận đáy lòng." Trương Tú Phong cười nói.

"Chị hai à, chuyện này chị làm quá tốt rồi!" Lư Nhã Huệ vui sướng nói: "Vì Kỳ Mạt, thật là quá vất vả cho chị hai rồi!"

Trương Hồng Ngọc đắc ý cười, nói: "Ầy, chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần có thể đuổi đồ vô dụng Lâm Ẩn này khỏi nhà họ Trương, thì đều là chuyện người nhà họ Trương chúng ta nên làm!"

Nói xong, Trương Hồng Ngọc nghiền ngẫm nhìn Lâm Ẩn.

Lần trước tên ở rể vô dụng này còn dám chống đối mình, ngay cả anh cả anh ba cũng không dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình, phải chỉnh chết cậu ta một trận ra trò mới được.

Nhất là Vương Tử Văn đã thích Trương Kỳ Mạt rồi, đây là một cơ hội lớn, cuối cùng không cần biết Vương Tử Văn có cưới Trương Kỳ Mạt không, chuyện đó không liên quan đến bà ta. Địa vị của Vương Trung chồng bà ta ở nhà họ Trương, chắc chắn là nước lên thuyền lên.

"Trương Hồng Ngọc, hình như bà lo nhiều chuyện quá rồi nhỉ?" Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

"Tôi lo nhiều chuyện? Tôi là bác hai nhà họ Trương, loại đi ra ngoài tìm đàn bà lêu lổng như cậu, đồ vô dụng cặn bã làm nhục nhã gia phong, tôi nên lo đấy!" Trương Hồng Ngọc ra vẻ chính nghĩa nói.

"Hờ." Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh.

Làm sao anh có thể không biết Trương Hồng Ngọc nhảy đi nhảy lại là có ý gì. Chính là vì lấy lòng đứa cháu trai vô dụng Vương Tử Văn của bà ta, để cho địa vị của chồng bà ta ở nhà họ Vương càng thêm vững chắc. Làm gì có chuyện tốt như lời bà ta nói, vì suy nghĩ cho Trương Kỳ Mạt?

Lâm Ẩn cũng đã nghe Thẩm Tam báo cáo. Chồng của Trương Hồng Ngọc Vương Trung ở nhà họ Vương là loại gì, thậm chí địa vị không khác bao nhiêu Trương Tú Phong ở nhà họ Trương, chẳng có năng lực gì, chỉ dựa vào ông bố của Vương Tử Văn Vương Quốc Khang thưởng cho bữa cơm.

"Lâm Ẩn, tai họa sắp giáng xuống đầu rồi mà cậu còn cười lạnh?" Trương Hồng Quân hừ lạnh đi đến, hùng hổ ngồi xuống vị trí gia trưởng, nhìn Lâm Ẩn lạnh lùng.

"Hôm nay tôi đã xử lý hết thủ tục cho cậu rồi! Cút ngay khỏi nhà họ Trương chúng tôi!" Trương Hồng Quân đắc ý nói: "Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, cậu chân trước bước khỏi cánh cửa này, cậu cả nhà họ Vương Vương Tử Văn chân sau liền đến đưa sính lễ cho Kỳ Mạt!"

"Nghe nói cậu cả nhà họ Vương đã chuẩn bị một chiếc xe thể thao ba triệu, căn biệt thự bảy triệu." Lư Nhã Huệ cũng nói ở bên cạnh: "Lâm Ẩn, đợi lát nữa cậu mở to mắt mà xem nhé, đó là những thứ mà cả đời cậu cũng không kiếm được!"

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong, chẳng trách bố mẹ Kỳ Mạt lại trở thành dáng vẻ bây giờ.

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn?" Lư Nhã Huệ trừng mắt nhìn Lâm Ẩn: "Điều kiện của Kỳ Mạt tốt như vậy, có tiếng tăm lớn như vậy trong giới trang sức, cũng chỉ có cậu cả nhà thế gia họ Vương mới xứng, cậu không soi gương xem, bây giờ cậu là thứ đồ rách nát gì à? Ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy rồi, vẫn chỉ biết dựa vào làm trợ lý cho Kỳ Mạt kiếm tiền ở công ty, chỉ có tí tiền đồ như vậy, không có Kỳ Mạt ngay cả năng lực ăn no một bữa cậu cũng không có! Cậu bảo bản thân cậu có cái gì để có thể so sánh với Vương Tử Văn?"

"Được rồi, em dâu, em cũng đừng nói nữa, chúng ta đều biết dáng vẻ vô dụng của đồ bỏ đi này, bản thân mình không có năng lực, chỉ biết ăn bám vào Kỳ Mạt. Anh hiện đang làm chủ nhà họ Trương, để anh đọc cho cậu ta giấy thỏa thuận ly hôn." Trương Hồng Quân cầm lấy bản hợp đồng dày cộp, vẻ mặt khinh thường nhìn lướt qua Lâm Ẩn.

"Cậu nghe cho rõ từng câu từng chữ đây! Đừng có đến lúc ly hôn rồi còn muốn đến lừa gạt tống tiền nhà họ Trương chúng tôi." Trương Hồng Hiên ở bên cạnh nói.

Nói xong, Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân đưa mắt nhìn nhau một lúc, đều không hẹn mà khóe miệng cùng lộ ra nụ cười âm hiểm.

Bọn họ đã nói xong xuôi với Vương Tử Văn từ sớm rồi, chỉ cần có thể đuổi Lâm Ẩn đi, giúp Vương Tử Văn tạo cơ hội tiếp cận Trương Kỳ Mạt, Vương Tử Văn sẽ ra mặt giúp họ chống lại Ngô Dương!

Bọn họ đã sớm không chịu nổi cái đinh trong mắt là Ngô Dương ở hội đồng quản trị rồi!

Lần này mưu tính trước đã lâu, đuổi Lâm Ẩn đi rồi, không bao lâu sau, ba gia đình lớn đều sẽ có người ra mặt, Ngô Dương treo bảng hiệu Ninh thị Đông Hải cũng không còn lớn nữa! Lúc đó tài chính hùng hậu, lập tức thu quyền nắm giữ cổ phiếuNgô Dương có trong tay, sau đó gây khó dễ cho anh ta ở hội đồng quản trị!

Về phần cả nhà Trương Kỳ Mạt có một bước lên trời, giẫm lên hai người bọn họ ở nhà họ Trương hay không, đó gần như là điều không thể!

Giấc mơ phất lên của cậu năm là một chuyện cười. Hai người bọn họ đều rõ Vương Tử Văn là hạng người gì, chuyên môn ngấm ngầm chơi gái, nuôi không biết bao nhiêu ả làm tiền, ba ngày hai bữa lại đổi một người. Loại người này làm sao sẽ thật sự cưới Trương Kỳ Mạt về nhà?

Nói không chừng ngay cả đưa sính lễ xong, nhưng cuối cùng chơi chán Trương Kỳ Mạt rồi là đá văng đi, ngay cả sính lễ cũng đòi về. Dù sao nhà họ Vương có tiền có thế, muốn chơi đùa nhà bọn họ thế nào chẳng được.

"Anh cả, mau đọc cho cậu ta nghe đi!" Lư Nhã Huệ cười nói, đã sớm không chờ được muốn dọn dẹp nhà cửa rồi nghênh đón cậu cả nhà họ Vương về, thậm chí chỉ mong sao ngày mai liền gả ngay con gái vào nhà họ Vương!

Bà ta và Trương Tú Phong giấu diếm con gái, đã lén lút thương lượng xong chuyện này với anh cả và chị hai.

Cho dù Lâm Ẩn không bằng lòng cũng chẳng có tác dụng, bắt buộc phải đi theo trình tự pháp luật, trên phương diện đạo đức, bậc làm trưởng bối như hai ngườicũng chiếm ưu thế tuyệt đối, tùy tiện tìm một vết nhơ đội lên đầu Lâm Ần rồi đi rêu rao, dù sao cũng chẳng có ai tin đồ vô dụng có tiếng như cậu ta.

Vừa mới nghĩ đến sắp được ở biệt thự, ngồi xe thể thao, Lư Nhã Huệ cười tươi hẳn lên.

"Khụ Khụ." Trương Hồng Quân ho khan hai tiếng, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn, "Dựa vào thỏa thuận ly hôn, Lâm Ẩn ở rể nhà họ Trương, cho nên cậu chỉ có thể ra đi tay trắng, không thể mang theo thứ gì! Nhà xe đều không có phần của cậu!"

"Chẳng qua nể mặt năm đó cụ nhà định hôn cho cậu. Coi như chúng tôi cho cụ nhà một câu trả lời. Tôi, bác ba, bác hai của Kỳ Mạt, mỗi người cho cậu ba mươi ngàn làm phí sinh hoạt."

"Đúng thế, cậu cầm tiền đi. Tuy Lâm Ẩn cậu ở bên ngoài tìm đàn bà lêu lổng làm tổn hại gia phong, nhưng nhà họ Trương chúng tôi vẫn cần chút thể diện. Để tránh cho người ngoài lời ra tiếng vào nói nhà họ Trương không đúng, dù sao cậu chỉ biết ăn bám, vừa ra khỏi nhà họ Trương liền chết đói ở góc phố thì làm thế nào." Trương Hồng Ngọc quái gở nói.

"Nếu cậu đông ý thì ký tên ngay bây giờ, tôi gọi luật sư đến làm chứng, lập tức lái xe đưa cậu đến cục dân chính làm thủ tục! Còn có thể lấy được chín mươi ngàn tệ phí sinh hoạt." Trương Hồng Quân trầm giọng nói: "Nếu không đồng ý, cậu cũng đừng nghĩ đến chín mươi ngàn phí sinh hoạt nữa, chuẩn bị ra tòa đi! Cậu nghĩ cho rõ ràng, dựa vào cậu, có theo nổi vụ kiện này không?"