Đăng vào: 12 tháng trước
Phong Sính tự mình dọn sạch, Đường Ý vòng chặt hai vai, cô thật sự không ngờ Phong Sính lại điên cuồng như vậy, loại chuyện làm trên xe chấn động vậy mà cũng làm được.
Trong xe mặc dù có hệ thống sưởi ấm nhưng Đường Ý vẫn thấy lạnh run.
Cô lại lần nữa cúi người nhặt quần áo lên, Phong Sính thấy thế vươn tay ra. Hai người lôi kéo món nội y khiến Đường Ý tức giận, xông tới cắn vào tay anh một phát.
Phong Sính bị bất ngờ vội đẩy cô ra.
Đường Ý nắm chặt áo lót trong tay "Làm cũng làm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"
"Không muốn thế nào", bàn tay Phong Sính rơi trên tay lái "Em là của tôi, tôi muốn đối xử thế nào còn cần đến sự đồng ý của em?"
"Tôi là của chính bản thân tôi!"
Phong Sính nổ máy xe, cũng không quan tâm Đường Ý có mặc quần áo tử tế hay không, cô vội vàng mặc áo vào, sau đó mới khom lưng lấy quần lên.
Sau khi bị anh đưa về nhà lại không tránh khỏi một trận giày vò, Đường Ý đau khổ không hiểu nguyên do, thật sự tức đến nghẹn lời.
—
Phong gia.
Hai ngày nay Phong Triển Niên trở về nhà rất muộn, công ty dường như có nhiều việc chưa giải quyết xong.
Đường Duệ nghe được động tĩnh, bật đèn ngủ lên, liếc nhìn đồng hồ đã là hơn hai giờ sáng.
"Triển Niên, sao lại về muộn như vậy?"
"Có vài người bạn ở xa đến thành phố, anh cùng bọn họ xã giao, em cũng biết anh chẳng mấy khi gặp được họ".
Đường Duệ ngồi dậy "Cục cưng đá em rất mạnh, nhất định là đang nhớ anh".
Phong Triển Niên cười cười nói "Anh đi tắm trước, em nhanh ngủ đi".
Đường Duệ thấy ông quay người đi đến phòng tắm, vốn là cô muốn ông ôm mình một cái, dù sao hôm nay không có nhiều thời gian ở bên nhau, cục cưng nhất định là nhớ ba. Bóng dáng Phong Triển Niên khuất sau phòng tắm, nụ cười trên khóe môi Đường Duệ cũng dần trở nên cứng ngắc.
Mùi nước hoa trên người Phong Triển Niên cũng không lạ lẫm gì, có vài lần về muộn ông đều mang theo mùi hương này.
Rất nhạt, nhạt và loãng, người bình thường có thể sẽ không để ý.
Phong Triển Niên cũng không ngốc, ông trước khi trở về đều đã tắm rửa qua. Nhưng mùi hương lưu lại trên quần áo Đường Duệ ngửi ra được. Trước khi quen Phong Triển Niên, cô chính là tư vấn viên quầy kinh doanh nước hoa tốt nhất trên thị trường.
Đường Duệ tựa lưng vào thành giường, Phong Triển Niên tắm rửa qua loa rồi đi ra.
"Có phải đánh thức em rồi không, không ngủ lại được à?"
Đường Duệ gượng cười "Không, không có".
Phong Triển Niên vén chăn nằm vào "Ngày mai anh ở nhà với em, không đi đâu hết".
"Thật sao?"
"Thật", Phong Triển Niên kéo cô ôm vào ngực "Từ lúc mang thai đến giờ, chắc em buồn bực lắm rồi, ngày mai anh chở em ra ngoài hóng gió".
Đường Duệ nằm sấp trước ngực ông, bàn tay Phong Triển Niên khẽ vuốt đầu cô "Ngày thường em phải ở nhà rất buồn chán, rủ Đường Ý đi shopping đi, bảo tài xế chở các em đi là được".
"Được, đúng lúc em cũng muốn mua ít quần áo mới cho cục cưng".
Phong Triển Niên với tay lên tủ đầu giường, cầm lấy ví tiền, rút ra một cái thẻ "Em đừng nói không cần tiền, đây là mua cho con, cầm lấy đi".
Đường Duệ hơi do dự, cuối cùng không từ chối, cầm lấy trong tay.
—
Lại mấy ngày trôi qua.
Ngày sinh dự kiến của Đường Duệ ngày càng đến gần.
Cô hẹn gặp Đường Ý ở bên ngoài, Đường Duệ đặt riêng một phòng.
Đường Ý chạy tới, vừa lúc gặp một người đàn ông cùng đi vào phòng.
Đường Ý nhìn mắt đối phương, có chút quen thuộc "Tiễn Hưng?"
"Đường Ý đúng không?"
"Cùng ngồi đi".
Đường Ý nhìn thoáng qua chị gái, ánh mắt có vẻ do dự, trước kia Tiễn Hưng từng theo đuổi Đường Duệ, chỉ là cô chưa nhận lời.
Đường Duệ gạt Đường Ý sang một bên, cùng Tiễn Hưng nói chuyện "Em không muốn người khác biết chuyện này, cho nên nhất định phải giữ bí mật, có được không?"
"Em yên tâm đi, cho dù chuyện này vỡ lỡ, chúng ta có thể nói do báo chí chụp được những bức ảnh có giá trị, không đến lượt em bị nghi ngờ".
Đường Duệ lấy túi xách, lấy ra ba vạn tiền "Của anh, đây là tiền đặt cọc".
"Đường Duệ, không cần như vậy..."
Cô khăng khăng "Cầm lấy đi, các anh theo dõi cùng hao tốn nhiều sức lực và tiền bạc mà, đừng khách khí".
Đường Ý nghe thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, Tiễn Hưng bỏ tiền vào trong túi "Vậy anh đi trước đây".
"Chờ một chút", Đường Ý xen vào "Chị, chị muốn làm gì vậy?"
Đường Duệ uống nước trái cây, cô vốn là muốn lôi kéo Đường Ý ra ngoài để che chắn, nhưng việc đã đến nước này cô cũng không muốn giấu diếm "Đường Đường, chị nghi ngờ Phong Triển Niên có phụ nữ khác bên ngoài".
Đường Ý giật mình, chỉ là gương mặt không có nhiều biểu cảm, Đường Duệ rũ mi mắt "Chị nhờ thám tử theo dõi anh ấy, mới kết hôn chưa bao lâu... chị hy vọng là mình quá đa nghi."
Tiễn Hưng trầm mặc không nói gì, Đường Ý cũng đồng ý cách làm của Đường Duệ.
Chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng mới được, cho dù có đau lòng muốn chết nhưng vẫn tốt hơn là sống trong sương mù không biết gì.
"Tiễn Hưng, anh có thể chú trọng xem chừng những khách sạn kia của Phong gia, đặc biệt là mấy cái trong tay Phong Sính quản lý. Còn nữa, lúc theo dõi anh rể nếu gặp phải Phong Sính, nhất định phải núp kỹ, đừng để bị phát hiện, anh ta có lỗ mũi chó. Dù sao anh ta cũng là người của Phong gia, trong tình huống này sẽ không giúp chúng ta".
Đường Duệ không khỏi ngước mắt nhìn cô "Đường Đường, em..."
"Chị, em chẳng qua là cảm thấy nếu phải điều tra nên có mục tiêu rõ ràng. Anh rể làm việc cẩn thận, anh ấy có thể không phòng bị chị nhưng chắc chắn sẽ đề phòng phóng viên, cho nên chỉ có khách sạn của mình là an toàn nhất, ai có thể đảm bảo một khi anh ấy vào nơi khác, những đối thủ cạnh tranh sẽ không liên kết với phóng viên để đối phó với anh ấy?"
"Đường Ý nói đúng", Tiễn Hưng nói "Người như Phong Triển Niên sợ nhất là bị nắm lấy nhược điểm, Đường Duệ em yên tâm, nếu không có gì tiến triển anh sẽ không liên lạc với em, nếu như bị phát hiện ông ấy cũng sẽ không tra được ra em".
Sau khi Tiễn Hưng rời đi, Đường ý đến ngồi bên cạnh Đường Duệ "Chị, nếu anh rể thật sự đang lừa dối chị, chị định làm thế nào?"
Đường Duệ vuốt ve bụng mình, thần sắc ảm đạm, ngẫm nghĩ một lát lại lắc đầu "Chị cũng không biết".
—
Phong Triển Niên quả thật vô cùng cẩn thận, phải nói là đã tốn không ít công sức vẫn không bắt được nhược điểm của ông.
Huống chi, ngày sinh dự kiến của Đường Duệ cũng sắp đến, Phong Triển Niên giống như rảnh rỗi, cho đến khi Đường Duệ sanh vẫn không có động tĩnh gì.
Đường Ý nhận được điện thoại là vào rạng sáng.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, Phong Triển Niên gọi tới, báo là Đường Duệ đã sanh.
Đường Ý nhanh chóng thay quần áo, thấy Phong Sính cũng đứng trước gương, thắt cà vạt nghiêm chỉnh "Ba anh không gọi cho anh, anh không cần đi".
"Nếu tôi có em trai nhất định phải đến xem".
Đường Ý cầm lấy túi trên bàn "Tôi bảo tài xế đưa đi là được".
"Em sợ chị em nhìn thấy cái gì sao? Chuyện chị ta sanh con hoàn toàn không nói cho tôi biết, cho dù em không đến cùng tôi nhưng thấy tôi xuất hiện ở bệnh viện, chị ta cũng sẽ hoài nghi quan hệ của chúng ta".
Đường Ý đã đứng dậy đi ra ngoài.
Ngồi trên xe Phong Sính, Đường Ý không khỏi liếc nhìn qua kính chiếu hậu.
Sắc mặt người đàn ông vẫn bình thường, không nhìn ra có chỗ nào bất ổn. Đôi mắt đen và sáng điềm tĩnh, tốc độ xe không nhanh không chậm. Đến bệnh viện, Đường Ý lập tức đẩy cửa xe bước xuống.
Vào phòng bệnh, còn chưa kịp vào đã nghe tiếng cười của Phong Triển Niên "Con trai thật là giống anh, nhìn ngũ quan của nó này".
Đường Ý tươi cười bước vào bên trong, thấy Đường Duệ mặc dù mệt mỏi nhưng nằm trên giường với gương mặt đầy ý cười.
"Chị".
"Đường Đường".
Phong Sính theo sát phía sau, nụ cười trên mặt Đường Duệ cứng đờ, tầm mắt hướng về Đường Ý.
Phong Triển Niên cố ý không nhìn tới anh, cũng lười quan tâm, Đường Duệ nắm tay Đường Ý "Khuya như vậy, sao em đến được?"
"Em bắt xe, thật vất vả mới có xe".
Phong Triển Niên đặt cục cưng xuống bên cạnh Đường Duệ, Phong Sính liếc nhìn, anh thấy thật xấu xí, chẳng có chút khôi ngô nào. Đúng là Phong gia đã sản sinh một nhân vật như anh, vẻ ngoài của đứa trẻ này cũng không thể mong đợi vượt trội hơn anh. (Phong ca tự huyễn quá :))
Đường Duệ ôm cục cưng vào ngực, gương mặt tràn đầy hạnh phúc và thương yêu, cô hôn nhẹ lên trán con trai.
Trở thành mẹ, tâm tình cũng vô thức trở nên mềm mại.
Phong Sính đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng đến cực điểm của Phong Triển Niên, hình như thật giống với hình ảnh của một người cha. Đường Duệ kéo tay ông, một nhà ba ngươi hạnh phúc đến cỡ nào.
Bản thân Đường Duệ cũng hy vọng những chuyện trước kia đều là mình đa nghi, cô không thể đánh mất hạnh phúc này.
—
Ở bệnh viện được vài ngày, Đường Duệ liền về nhà.
Phong Triển Niên có thêm con trai vui vẻ không thôi, hơn một nửa công việc ở công ty đều giao cho Phong Sính, ông suốt ngày ở nhà chăm sóc mẹ con Đường Duệ, nói là đợi đến ngày đầy tháng cho con trai nhất định sẽ mở tiệc lớn.
Phong Sính ngoài mặt tập trung làm việc rất tốt, ít nhất không có giở trò trước mặt Phong Triển Niên, không lộ ra bất kỳ sự bất mãn nào.
Buổi trưa trước tiệc đầy tháng một ngày, Phong Triển Niên nhận được điện thoại, nói là thời có việc, liền đi ra ngoài.
Phong gia làm việc từ trước đến nay đều rất phô trương, Đường Duệ vừa sinh xong, còn chưa hoàn toàn lấy lại vóc dáng nhưng Phong Triển Niên không tiếc bỏ ra nhiều tiền chuẩn bị lễ phục cho cô.
Ông Đường bà Đường cũng đến đây, cùng với không ít họ hàng Đường gia.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn của Phong gia, bức ảnh cục cưng đáng yêu được đặt ngay trước cửa, thảm đỏ trải dài đến tận bãi đậu xe, khinh khí cầu rực rỡ trên bầu trời khiến người khác vừa nhìn thấy liền say mê.
Đường Ý đang nói chuyện cùng ba mẹ, cục cưng được vú em chăm sóc ở bên.
Đường Duệ vừa trang điểm xong lại phải thử giầy.
Điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn, Đường Duệ mang giày xong liền đi tới.
Đường Duệ mở điện thoại lên, đọc tin nhắn tới: Ăn chưa?
Đường Duệ nhanh chóng nhắn lại hai chữ: Chào anh.
Đây là mật hiệu giữa cô và Tiễn Hưng, đối phương xác nhận đúng là cô, lúc này mới gửi ảnh qua.
Đập vào mắt lần lượt là hình ảnh của Phong Triển Niên, được chụp vào xế chiều ngày hôm qua.
Tiễn Hưng đúng là liều mạng, xem cảnh tượng bên trong hẳn là đang ở khách sạn, Phong Triển Niên mở cửa đi vào bị một người phụ nữ ôm cổ, còn có bức ảnh bọn họ ôm nhau từ trong phòng đi ra ngoài. Đường Duệ cảm thấy máu chảy ngược toàn thân, lạnh đến mức khớp răng cũng run lập cập.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Phong phu nhân, người đã chuẩn bị xong chưa?"
Đường Duệ vội vàng bấm xóa tin nhắn "Xong rồi".
—
Trong đại sảnh.
Đường Ý ngồi bênh cạnh ba mẹ, nhìn Phong Triển Niên đĩnh đạc trên sân khấu, Đường Duệ lặng im đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút xuất thần.
Phong Triển Niên đại khái nói đôi lời cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn đã bớt thời giờ đến đây, ông ôm con trai trong ngực, tay kia ôm lấy vai người vợ xinh đẹp, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc, nói là trời cao đã thương xót ông, cho ông một lần nữa có được tình yêu.
Đường Duệ cảm thấy cực kỳ châm biếm, nếu như cô không nhìn thấy những bức ảnh kia, tối nay nhất định sẽ bị những lời nói kia của Phong Triển Niên làm cho cảm động.
Phong Sính đong đưa ly rượu đỏ trong tay, ánh đèn, những bóng hình, từng tiếng chúc phúc, cứ như ba người trên sân khấu mới là gia đình hạnh phúc, mà anh đâu rồi, kể từ khi địa vị mẹ anh bị thay thế, anh cũng liền bị thay thế.
Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Phong Triển Niên vừa nói vừa hành động yêu thương, hôn Đường Duệ.
Đường Ý nghĩ đến chị gái vẫn đang âm thầm điều tra Phong Triển Niên, cô không khỏi cảm giác buồn phiền trong lòng. Con người là như vậy, bất kẻ ngoài mặt ân ái ấm áp thế nào, ai lại có thể biết được đã làm những chuyện gì sau lưng?
Phong Triển Niên dẫn Đường Duệ bước xuống, ngồi cùng bàn với Đường Ý.
Tiệc rượu được một nửa, Phong Sính định hẹn mấy người bạn đến phòng bao chơi bài.
Anh gọi điện cho Đường Ý nhưng cô giả vờ không nghe thấy cũng không để tâm đến anh, ngồi đó cùng ông Đường.
Đường Ý ngẩng đầu lần nữa, Phong Sính đã mất dạng.
Cô muốn đi toilet rửa tay, vòng qua toilet thấy phía trước là một dãy phòng, người phục vụ đứng trước cửa vừa thấy nàng liền sáng mắt lên, vọt nhanh vào trong phòng.
Đường ý cảm thấy ánh mắt ấy thật quái lạ, mới đi được vài bước liền thấy Phong Sính từ bên trong bước ra.
Phong Sính tùy tiện cho phục vụ một sấp tiền, là do vừa rồi thắng được, anh đi đến trước mặt Đường Ý "Ôm cây đợi thỏ, cũng đã có ích".
"Tôi phải nhanh trở lại, ba mẹ còn đang đợi tôi".
Cánh tay Phong Sính giữ lấy bả vai Đường Ý "Chơi với tôi vài ván, theo chân nói chuyện với bọn họ, em không thấy nhàm chán sao?"
"Mau buông tôi ra, đừng làm loạn".
Phong Sính dùng chân đá văng cửa phòng "Chỉ một chút, yên tâm đi, có người quen của em ở đây, vào đi".
Sức lực của Đường Ý không bằng anh, tựa như bị anh ôm cứng lôi vào phòng, mà đập vào mắt đầu tiên chính là Tiêu Đằng và Tần Du Ninh.
Trong phòng còn có rất nhiều người.
"Ô, đây không phải là em gái của Phong phu nhân sao?", có người ồn áo, tầm mắt bọn họ đều rơi xuống cánh tay Phong Sính đang ôm Đường Ý.
Đường Ý lạnh mặt "Mau thả tôi ra".
Một khi quan hệ của cô và Phong Sính truyền đi, cô cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Nhưng Phong Sính ngược lại càng dùng sức ôm chặt cô "Đúng, cô ấy không chỉ là dì nhỏ mà còn là người phụ nữ của tôi!"