Chương 85: CHƯƠNG 84: CÙNG LÀM BÁNH TRUNG THU

Trọng Sinh Chi Phúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 84: CÙNG LÀM BÁNH TRUNG THU

Tác giả: Luna Huang
Đến trù phòng, Niên Khai Điềm mang tạp dề sạch sẽ của mình vào người rồi bắt đầu làm nhân bánh, cuối cùng là trộn bột. Nhìn thì là như vậy nhưng dường như mọi thứ chủ yếu đều là Lương Tuấn Hy làm tất. Hắn cũng chẳng nhìn được nàng làm có đúng cách hay không, nhào bột phải đúng cách nếu nhào sai bánh làm ra sẽ không đạt chất lượng.

Niên Khai Điềm nhào một chút lại hỏi hắn, “Ngươi xem, đã được chưa?” Âm thanh của nàng có chút không kiên nhẫn rồi, bởi đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu nàng hỏi câu này rồi.

Nhưng Lương Tuấn Hy cầm bột lên thử xong vẫn đáp như những lần trước, “Vẫn chưa được, nàng dùng sức nhào thêm một chút nữa đi.”

“Nãy giờ có rất nhiều cái một chút rồi.” Niên Khai Điềm trề dài môi dưới cầm cục bột lên lại đập mạnh xuống thớt gỗ. Vì thế mà bột bên dưới thớt bay tứ tung để nàng sặc ho khụ khụ mà mặt mũi đều là dính bột trắng.

Lương Tuấn Hy cũng bị trúng chiêu, chật vật hệt như nàng, hắn ho qua vài tiếng, đưa tay lên phủi phủi bột trên không trung nói: “Để ta làm giúp nàng.”

“Không cần.” Niên Khai Điềm là một người không kiên nhẫn nhưng lại rất cố chấp (Luna: hơi mâu thuẫn nhỉ, nhưng ta cũng thế). Nàng đã nói là tự làm vậy làm sao có thể để hắn làm hết được. Nãy giờ khâu làm nhân cũng là hắn trộn, nàng chỉ theo lời hắn thêm gia vị mà thôi.

Lương Tuấn Hy nghe được âm thanh nhào bột của nàng liền phì cười. Hắn bước đến phía sau, cầm tay nàng lên ôn nhu hướng dẫn, “Sai rồi, phải như vậy mới đúng.” Lúc nãy nàng không giận nên nghe không rõ lắm, nhưng giờ nàng thực sự nổi giận rồi, hắn lại nghe được âm thanh rất nhẹ, nàng chỉ dùng phần ngón cùng lòng bàn tay nhào, như vậy làm sao được.

Âm thanh của hắn rất nhẹ nhưng cũng rất ấm thấm nhập tâm của mỗi người ở trong trù phòng. Miệng hắn liên tục đóng mở giải thích nhào bột có tầm quan trọng thế nào khi bánh đã thành phẩm.

Niên Khai Điềm nhìn hành động ấn cùng miết bột thành thạo của hắn rất ngạc nhiên hỏi: “Ngươi từng làm qua rồi sao? “Lúc trước mẫu thân cũng dạy nàng làm qua bánh trung thu, nhưng lúc đó nàng không lưu tâm nào biết phải nhào như vậy mới đúng cơ chứ. Chỉ là hắn cũng biết làm, vì sao trước đây nàng chưa từng nghe hắn nói qua?

“Ân, nương đã từng dạy ta.” Lúc trước hắn thường xuyên ở trong viện, nương dạy hắn tập võ còn bảo hắn tự nhào bột nữa. Nương nói nhào bột cũng là một trong những động tác của võ thuật, vì thế lúc trước ngày nào huynh đệ hắn cũng có bánh bao ăn. Sau này đi chơi cùng nàng nên tối mới nhào bột, sáng hắn bận cùng nàng ra ngoài luyện võ trường rồi.

“Ta hiểu rồi, để ta tự làm.” Niên Khai Điềm qua cầu xong đến ván cầu cũng tháo luôn.

Lương Tuấn Hy nào để nàng như nguyện, “Ta giúp nàng.” Không để nàng phản bác mình, hắn còn bồi thêm một câu với âm thanh cực nhỏ chỉ đủ hai người nghe, “Ta chỉ là giúp thê tử chưa qua cửa làm chút việc mà thôi.”

Mặt của Niên Khai Điềm bỗng chốc nóng lên, cả người tựa sát vào người hắn ngây ngô cười. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nàng hễ nghe được lời tình cảm như vậy từ miệng của Lương Tuấn Hy đều sẽ cảm thấy ấm áp lại ngọt ngào. Vì vậy để mặc hắn giúp mình cũng không cố kỵ hiện tại có bao nhiên đôi mắt nhìn vào hai người.

Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt bị bột phủ trắng của hắn bật cười, rút tay ra, chấm thêm bột vẽ loạn lên đó. Sau đó là cười khúc khích tự đắc với tác phẩm của mình. Tuy Lương Tuấn Hy một mình nhào bột nhưng nàng vẫn đứng ở trước người hắn, hệt như hắn ôm nàng vậy. Vì vậy hắn cũng túng sủng cười không hề phản ứng lại nàng, mặc nàng tác quái.

Tim của đám người ở trù phòng oanh một cái vỡ thành từng mảnh. Đây có được xem là đại tiểu thư chấp nhận Lương Tuấn Hy rồi không? Vậy ước nguyện của bọn họ chẳng phải là tan biến theo mây gió rồi sao? Thật đau lòng mà!

Nhào bột xong lại qua khâu tạo hình, tay của Lương Tuấn Hy lại rất khéo, có thể tạo bất kỳ hình gì mà hắn muốn. Còn Niên Khai Điềm lại tạo không ra chút hình gì, cứ méo méo mó mó khó coi thế nào đó.

Vì thế nàng tức giận ném tạp dề ra khỏi trù phòng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Nàng cùng Thước nhi ngồi ở trong Điềm viên chơi đèn quân, thấy được Lương Vân Kha lấp lấp ló ló ở cửa viện, nàng hô to: “Đứng đó làm gì? Ta cũng không có ăn thịt người.”

Lương Vân Kha đỏ mặt cầm theo một cây kẹo bước vào trong viện, ngây ngô cười, “Đại tiểu thư.” Không hiểu sao mấy hôm không gặp hắn lại nhớ nha đầu đanh đá tham ăn này. Dạo trước, nàng thường bám theo hắn hắn cảm thấy rất phiền, Niên Khai Điềm trở về, hắn hết phiền nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu. Thế nên hôm nay mua kẹo đến gặp nàng xem sao.

“Biết rồi, mua cho Thước nhi chứ gì!” Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn gương mặt so với giá y của tân nương còn đỏ hơn của hắn. Dạo này chỉ có Lương quản gia mỗi ngày đến đây châm cứu cho Thước nhi mà thôi, Lương Vân Kha cũng không có xuất hiện.

Thước nhi vừa nghe lập tức ngẩng đầu, thấy được cây kẹo trên tay Lương Vân Kha, bất chấp tất cả nhào đến đoạt lấy, “Có kẹo có kẹo a!” Lập tức cho vào miệng ăn rất ngon lành.

Thấy được gương mặt bị tạt nước lạnh của Lương Vân Kha, Niên Khai Điềm quên cả chuyện ở trù phòng lúc nãy, bật thanh chọc ghẹo “Có người không quan trọng bằng cây kẹo rồi.”

Nhìn thấy Lương Vân Kha như bị ma đuổi ở phía sau chạy trối chết ra khỏi viện nàng càng cười đến cao hứng. Nghĩ không ra một người như hắn cũng sẽ có một mặt này nữa, ai. . .thanh niên da mặt mỏng như vậy a! Bất quá hoàn toàn trái ngược với Lương Tuấn Hy, tên ngốc kia cho dù bị trêu thế nào hắn vẫn sẽ đứng đó mặc nàng trêu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Qua hai ngày sau, Lương Tuấn Hy đến viện tìm nàng, giơ cho nàng xem cái khuôn bánh trung thu bằng gỗ hắn mới làm, “Chúng ta lại làm bánh trung thu được không?”


Niên Khai Điềm cầm lấy khuôn gỗ cười híp mắt. Hai ngày không gặp hóa ra hắn là bận làm cái này cho nàng a! Nhìn thấy tay hắn vẫn còn chút đỏ, chắc lại cũng vừa làm xong thôi. “Đa tạ.”

“Không cần khách sáo như vậy!” Lương Tuấn Hy đưa tay kéo nàng đến trù phòng lại làm thêm một mẻ bánh trung thu khác.

Đến khi bánh ra lò, mọi người đều vui vẻ thưởng thức như một món sơn hào hài vị vậy. Đây là lần thứ hai Niên Khai Điềm nhìn tận mắt mọi người ăn món do nàng làm. Đời trước làm mỳ thọ bọn họ cũng bảo ngon sau đó ăn hết không có chừa cho nàng, cuối cùng trúng thực phải đóng cửa một thời gian, nhưng bọn họ đều bảo là do ăn bậy không liên quan đến mỳ thọ.

Đến tối, Lương Tuấn Hy mang bánh về cho cha nương của mình, hắn nói: “Cha nương, đây là nhi tức tương lai của hai người làm a!”

Dường như bị nhiễm tính thích ăn của Thước nhi vậy, Lương Vân Kha vừa nghe được ăn rất vui, ngồi xuống cầm lấy cái bánh lên cho vào miệng, “A, cái này nhân hạt sen nè.”

Mặt của Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia đều là ám trầm đến nhìn không ra nhan sắc ban đầu nữa. Lương quản gia qua nhiều phen đấu tranh tâm lý mới thở dài một tiếng, “Tuấn Hy a, không phải chúng ta không hiểu ngươi, nhưng đại tiểu thư thực sự không thể thú.”

“Vì sao?” Từ lúc hắn xác định nàng là thê tử của hắn thì cha nương luôn nói với hắn câu này. Lúc trước thì lấy lý do nàng không thích hắn, gần đây thì nói hắn không thể giúp nàng sổ sách, lần này lại là gì? Hắn thực sự muốn biết nguyên nhân thực sự bên trong lời khuyên này.

Lương Vân Kha nhai nhóp nhép trong miệng cũng nâng mắt nhìn cha nương của mình. Hắn cũng không hiểu vì sao cha nương luôn sẽ từ chối hôn sự này của đại ca. Lúc trước thì không nói, hiện tại chẳng phải hai người bọn họ rất hòa hợp sao? Vì sao phải làm khó đại ca như vậy? Đại ca cố chấp đó là chuyện không người không biết, còn cứ úp úp mở mở nữa chứ, thật để người ta hoài nghi.

Hoa nhũ nương cảm nhận được hàn khí nhè nhẹ phát từ chỗ Lương Tuấn Hy, nàng bước chỗ hắn nhẹ giọng nói, “Ngươi là trưởng tử, làm sao nói có thể ở rể là ở rể được. Ngươi làm thế sau này cha ngươi làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông? Cho dù là Vân Kha muốn, ta cũng không cho phép chuyện này xảy ra.”

“Chỉ có như vậy?” Lương Tuấn Hy mở miệng hỏi, nhưng lòng lại cảm thấy không phải như vậy. Nếu thật như nương nói, vậy thì ngay từ đầu nên dùng lý do này nói với hắn chứ không phải mỗi lần hắn hỏi đều đổi một lý do hợp hoàn cảnh hợp tình huống như vậy được. Lại còn kéo cả nhị đệ vào chuyện này nữa chứ, chớ hòng lừa được hắn.

“Đúng vậy, ngươi. . .ngươi không thể hành động theo cảm tính của bản thân được. Chẳng phải từ nhỏ A Hoa đã dạy huynh đệ ngươi như vậy rồi sao?” Lương quản gia nói nói lại cảm thấy rất ngượng miệng, vì vậy mắt cũng không có nhìn thẳng Lương Tuấn Hy. Đương nhiên Lương Tuấn Hy cũng không thấy được, chỉ mỗi Lương Vân Kha nhìn thấy mà thôi.

“Điềm Điềm nói nếu như bá mẫu hoài thai vậy thì sẽ không cần ở rể nữa, nàng hứa đến lúc đó sẽ gả cho nhi tử.” Lương Tuấn Hy nghĩ đến đây lòng lại ấm áp, hàn khí lúc nãy lập tức thất thanh thất sắc tán đi hết, môi mỏng còn mang tiếu ý nhợt nhạt. Chuyện nàng kể với hắn, hắn xem đó là một cơn ác mộng của nàng, nhưng chi tiết của tiểu cửu tử kia, hắn muốn tin là thật.

Ý hắn đây là nếu cha nương lo lắng chuyện này thì xem như là phí tâm rồi. Bởi đây căn bản không thể lấy làm lý do ngăn được hắn.

“Cho dù hoài thai thì thế nào, người nào dám đảm bảo đó là nam hài?” Hoa nhũ nương có chút kích động không thể tin tưởng mà ngã xuống đất. Niên Khai Điềm nói vậy nghĩa là Khúc thị không hoài thai liền không gả, vậy chẳng phải. . .chẳng phải làm lỡ thanh xuân của hắn sao? Mà cho dù có đáp ứng gả đi nữa, cũng thực sự không được a.

Lương quản gia vội chạy qua đỡ lấy thê tử, Lương Tuấn Hy cũng khom người đỡ lấy nàng. Lương Vân Kha từ ghế đứng lên thì Hoa nhũ nương đã được đỡ lên rồi vì thế liền ngồi trở lại. Mà chuyện này hắn cũng không tiện thêm miệng, đỡ mất công bị mắng lại còn khuyến mãi thêm cái trừng mắt liếc nhìn của cha nương.

Lương quản gia cũng chịu không được mà run run, đỡ lấy Hoa nhũ nương còn trên ghế, bản thân lại phịch một tiếng quỳ xuống, “Xem như ta cầu xin ngươi, đừng nghĩ đến chuyện thú nàng nữa có được không?”

“Cha! Người mau đứng lên, nhi tử nhận không nỗi đại lễ này.” Lương Tuấn Hy hốt hoảng đứng lên đỡ Lương quản gia lên, “Cha nương đến cùng là vì sao không thích nàng? Điềm Điềm có chỗ nào không tốt để hai người không muốn nhi tử thú nàng như vậy?”

Lương quản gia không chịu đứng lên nhưng là một người không biết võ công vì vậy hắn bị Lương Tuấn Hy nâng lên như ôm một con gà mà thôi. Hắn trọng trọng thở dài, đáp không được câu này của Lương Tuấn Hy, buộc lòng nhìn sang Hoa nhũ nương cầu cứu.

Hoa nhũ nương sớm đã đẫm lệ, sụt sit mũi nói: “Không phải nàng không tốt, mà cha nương không muốn ngươi thú nàng mà thôi. Ngươi có thể thú bất kỳ một ai, ngoại trừ nàng.”

“Nhưng nhi tử ngoại trừ nàng thì không muốn thú bất kỳ người nào nữa.” Lương Tuấn Hy đỡ Lương quản gia lên ghế ngồi xong, mày hắn ninh lại rất chặt, phảng phức nếp nhăn giữa mi tâm có thể kẹp chết một con ruồi, “Hai người nghỉ ngơi sớm, nhi tử về phòng trước.” Dứt lời hắn xoay người rời đi.

Lương Vân Kha lấy thêm một cái bánh cũng chạy theo Lương Tuấn Hy.

Hai phu thê Lương gia nhìn bóng lưng cô tịch của Lương Tuấn Hy cũng đau lòng ôm nhau khóc.