Chương 17: CHƯƠNG 17: CÙNG TÌM MANH MỐI

Trọng Sinh Chi Phúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 17: CÙNG TÌM MANH MỐI
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm, Niên Khai Điềm vừa mở mắt đã nghe Thước nhi báo lại rằng Lương Tuấn Hy đang ngồi ở thính tử đợi nàng. Y phục tóc tai chỉnh tề, nàng vui vẻ bước ra ngoài.
“Ngươi đến sớm như vậy a, đêm qua mấy giờ ngủ?”
Lương Tuấn Hy mỉm cười hồi đáp: “Nàng vừa về ta cũng vào trong ngủ.” Thực ra thì không phải, do Lương Vân Kha cứ ở bên tai hắn lải nhải về chuyện sức khỏe nên hắn mới ngủ mà thôi.
Thước nhi thầm lắc đầu ngao ngán. Lương Tuấn Hy từ sớm đã đến rồi, hắn không để nàng đánh thức tiểu thư mà thôi. Tiểu thư cư nhiên dậy còn muộn hơn người ta.
“Ân, đi thôi.” Dứt lời Niên Khai Điềm đạp cước bộ bước đến phương hướng của khố phòng.
Lương Thiên Hy cũng đứng lên bước theo nàng, mở thanh hỏi: “Nàng không dùng qua tảo thiện mới đi sao?”
“Minh oan quan trọng, xem xong trở về ăn cũng chưa muộn.” Niên Khai Điềm chấp tay sau lưng một đường đi thẳng, mắt cũng nhìn thẳng không ngó nghiên.
Khi ba người đến trước khố phòng, rất trùng hợp lại gặp được Hứa Bộ Nam. Niên Khai Điềm bước đến cười nói: “Đại sư huynh cũng ở a.”
“Ân, ta muốn đến xem hiện trường một chút xem có giúp được gì không, sư muội cũng đến xem sao?” Hứa Bộ Nam cười nhạt liếc mắt nhìn Lương Tuấn Hy bị bỏ lại ở một bên.
“Hứa huynh có lòng rồi.” Lương Tuấn Hy điềm đạm nói ra một câu, vẫn đứng tại chỗ không hề động. Nơi này hắn chưa từng đến không nên chạy loạn tránh lại mắc bẫy người.
“Là chuyện phải làm, vì thanh bạch của Hy huynh, vì uy tín của tiêu cục thân làm đại sư huynh, ta làm sao có thể khoanh tay đứng ngoài cuộc.” Hứa Bộ Nam trái lại bước đến trước mặt Lương Tuấn Hy.
Niên Khai Điềm nhìn hai nam nhân đối diện nhau, chiều cao tương đối nhưng tướng mạo cùng khí chất khác biệt rõ ràng, ngay cả y phục của bọn họ mặc cũng là thể hiện giai cấp. Tuấn dung của Hứa Bộ Nam so với sửu dung của Lương Tuấn Hy, tuy chỉ là bị vùng da quanh mắt nhưng cũng vẫy là xấu.
Chỉ là cái khi chất của hắn cực kỳ cao quý, đây là không người giả được, càng miễn nói đến y phục bình thường của hắn. Hứa Bộ Nam đứng bên cạnh dường như chỉ là làm nền mà thôi. Đây là chuyện đời trước nàng chưa bao giờ lưu ý đến, mà phụ mẫu cũng nhị thúc lại luôn nói hắn nhìn như công tử thế gia quyền quý không hề như tầm thường.
Thước nhi cũng là nhìn đến xuất thần. Đến khi hồi thần nàng bước đến bên tai tiểu thư thấp giọng nói: “Tiểu thư, xem bộ Hy ca nổi bật hơn a.”
“Ăn nói linh tinh.” Niên Khai Điềm nhẹ giọng mắng một câu, không nhìn nữa liền đẩy cửa khố phòng bước vào trong.
Nàng đi lòng vòng tìm rất lâu cũng không thấy được gì, chán nản bước trở ra. Vẫn là nhìn thấy hai nam nhân kia đứng đối diện nhau không nói lời nào. Không hiểu vì sao lúc này nàng nhìn ra được giữa hai người bọn họ có gì không thể nói cho người khác biết nha.
“Các ngươi đang làm gì a?” Nàng đi đầu mở miệng phá vỡ an tĩnh của bọn họ.

Hứa Bộ Nam xoay người lại mỉm cười, ánh mắt lóe lên vài tia quang mang không rõ ý tứ: “Không có gì, sư muội có tìm được gì không?”
Niên Khai Điềm nhìn nhìn Lương Tuấn Hy rồi lặng lẽ lắc đầu. Bên trong không thấy có người động qua, dù là xê dịch một chút cũng không có a, nàng làm sao giúp hắn đây.
Hứa Bộ Nam thu lai nụ cười bày ra bộ dáng tiếc nuối, thở dài: “Ai. . .Hy huynh nhất định cát nhân thiên tướng, sư muội không cần lo lắng nha.”
“Hứa huynh nói chí phải, Điềm Điềm không nên có biểu tình đó.” Lương Tuấn Hy lại không chút thất vọng nói. Hắn cũng sớm đoán được rồi, chỉ là vẫn đáp ứng muốn đi cùng mà thôi.
“Thật xin lỗi.” Niên Khai Điềm lí nhí nhép miệng.
Chỉ là hai nam nhân nơi này đều là tập võ chi nhân nên nghe được nhất thanh nhị sở. Một người mặt triệt để âm hàn, một người lại vô cùng cao hứng, biểu tình hoàn toàn trái ngược với nhau.
“Điềm Điềm nói gì nha, Hứa huynh cũng bảo ta các nhân thiên tướng, nhất định sẽ tra ra được chân tướng thôi.” Lương Tuấn Hy dời chân bước đến trước mặt nàng.
Hứa Bộ Nam hừ một tiếng, kiềm nén tức giận nói: “Sư muội dạo này không đến luyện võ trường mọi người rất hoài niệm nha.”

Nhắc đến chuyện này Niên Khai Điềm nhớ ra mục đích của bản thân đến luyện võ trường, dạo này nhiều chuyện phát sinh nàng cũng là quên mất. Mắt nàng hướng về phía của Lương Tuấn Hy đối diện, bối rối không biết nói thế nào. Là nàng đề nghị đi cùng hắn a.
Lương Tuấn Hy ôn hòa mở miệng: “Điềm Điềm bận rộn liền đến luyện võ trường đi, ta tự trở về được.”
“Ân, vậy ta rời đi đây.” Niên Khai Điềm nhìn Thước nhi phân phó: “Thay ta tiễn hắn trở về đi.” Nói xong nàng cùng Hứa Bộ Nam ly khai. Dù gì chuyện sinh tử của phụ thân cùng mọi người trong tiêu cục vẫn là trên hết.
Lương Tuấn Hy nhìn theo hướng nàng ly khai rất lâu vẫn không có dấu hiệu muốn ly khai. Tiếu ý trên miệng lại chậm rãi thu hồi thay bằng sự lạnh lùng. Nhất định sẽ có một ngày nàng sẽ nguyện ý ở lại bên hắn thay vì Hứa Bộ Nam.
Thước nhi che miệng cười nhìn biểu tình của Lương Tuấn Hy: “Hy ca, chúng ta rời đi chưa?” Sẽ có nam nhân si tình như vậy a, chỉ tội hắn đến nhìn tiểu thư cũng không thể nha. Tiểu thư cũng quá vô tâm rồi, đổi lại là nàng, nàng quyết không phụ hắn a.
Lương Tuấn Hy gật đầu: “Được, đi thôi.”
Khi đứng ở trước nguyệt môn Thước nhi muốn rời đi thì thấy được Lương Vân Kha ở bên ngoài chạy về. Hắn đầy đầu mồ hôi thở hồng hộc, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị nàng một cước đá đụng tường viền ngã xuống đất.
“Ngươi. . .” Lương Vân Kha mở to mắt chỉ vào Thước nhi, vừa thở vừa nặn chữ, tay ôm bụng nhăn mặt vì đau.
Thước nhi phủi phủi tay dẩu môi đắc ý nói: “Tiểu thư không nói đến ngươi nhưng bổn cô nương sẽ không tha cho ngươi đâu.” Thoại âm vừa rơi nàng lắc mông rời đi.
Lương Tuấn Hy bước đến đỡ lấy Lương Vân Kha: “Nhị đệ không sao chứ?” Lúc nãy hắn nghĩ đệ đệ có thể tránh nên không xuất thủ ngăn cản nha, ai ngờ. . .
“Làm sao có thể không sao được, nữ nhân hung hãn đó đá vào bụng của ta a.” Lương Vân Kha nhăn mặt than đau, nắm lấy tay Lương Tuấn Hy đứng lên. Khi hắn đưa rút tay trở về thì trên tay của Lương Tuấn Hy lại xuất hiện một tờ giấy hồng sắc nhỏ hình chữ nhật.
Lương Tuấn Hy sờ sờ tờ giấy trên tay tò mò hỏi: “Nhị đệ đưa cho ta thứ gì a?” Hắn chưa từng thấy thứ này bao giờ.
Lương Vân Kha ngơ ngác nhìn tờ giấy lạ hoắc bất khả tư nghị. Lúc nãy hắn dùng tay ôm bụng, mà bụng là bị Thước nhi đá phải. Đột nhiên hắn trợn mắt hô to: “Không phải của đệ, là của nữ nhân hung hãn kia, hài của nàng dính phải đá vào bụng đệ nên nó mới rơi ra a.”
Lương Tuấn Hy lắc đầu đưa lại cho hắn: “Vậy nhân lúc người ta chưa đi xa mà đến trả lại cho người ta đi.”
“Đại ca, nữ nhân này thật là to gan a, nàng ta dám vào sòng bạc.” Lương Vân Kha khẽ hô, cầm lấy tờ giấy nhỏ lật tới lật lui.
Lương Tuấn Hy nhíu mày đưa tay vuốt cằm. Thước nhi luôn ở bên Niên Khai Điềm, không lý nào có thời gian rỗi mà đến sòng bạc. Dù có đi nữa thì tờ giấy này không thể dính dưới đế hài lâu như vậy được. Vậy liền chỉ có một khả năng đó là lúc theo Niên Khai Điềm vào khố phòng dính được.
“Nhị đệ chắc chắn nó là của sòng bạc?”
“Ân, lần trước xuất phủ giúp nương mua ít kim tuyến gặp được một nam tử bị người của sòng bạc đánh ở hẻm nhỏ. Lúc đó ta thấy được đám người đó ném thứ này vào trên người của nam tử đó mắng những thứ này là số nợ thiếu, mà mỗi tờ này chính là một ngàn lượng a.”
Nói xong đột nhiên hắn như bừng tỉnh đại ngộ kinh hô: “Đại ca, sẽ không phải là. . .”
“Nói hươu nói vượn cái gì.” Lương Tuấn Hy khẽ cười, xem ra lần này thu thập được một manh mối rồi a. “Theo ta vào đây, ta cùng ngươi nói thứ này.”
Lương Vân Kha cũng ngoan ngoãn nghe theo.