(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
Kỳ thật KTV còn thoải mái hơn so với sòng bạc nhiều, một là có ít người gây phiền phức, hai là có thể lười biếng ngủ.
Chỉ là, Hạ Thập Thất ngồi ở ghế lô chưa tới mười phút, cửa phòng đã bị người gõ vang, tiếp theo có người đẩy cửa tiến vào.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy rõ bộ dáng của người tới, lại không có chút để ý nào, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Thất Dạ công tử có việc gì sao?"
Hai tay Thất Dạ đút trong túi quần, thần sắc lãnh đạm, mặc dù ở trong hoàn cảnh tối tăm nhưng cũng không thể che đi đôi con ngươi sắc bén của hắn.
"Đường Đậu Đậu đang ở đâu?" Không có nửa lời khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, "Ở nhà ấy."
Thất Dạ lạnh mặt, đi tới trước mặt cô ngồi xuống, hai chân giao nhau, cao lãnh mà tự phụ: "Triệu Nghị kia là người nào? Cô ấy tìm từ đâu tới?"
Lúc nhắc tới hai chữ "Triệu Nghị", ngữ khí rõ ràng là mang theo sự khinh thường.
Hạ Thập Thất muốn cười, lại nhịn xuống: "Không rõ lắm."
"Cô là chị cô ấy, cô còn không rõ?" Thất Dạ trầm giọng nói.
Hạ Thập Thất xoay xoay bao thuốc trên tay, "Nếu anh muốn biết, thì tự mình đi hỏi nó đi."
Thất Dạ không nhanh không chậm mở miệng: "Tịch lão gia tử phái người điều tra cô, muốn biết ông ấy có phản ứng gì thì nói chuyện của Triệu Nghị cho tôi."
Hạ Thập Thất nhất thời không phản bác lại được, không thể phủ nhận rằng, cô thực sự muốn biết sau khi lão gia tử biết cô là đồ giả sẽ có thái độ gì.
Thất Dạ chính là nắm được tâm lý đó của cô.
"Anh ta là thầy giáo thực tập ở trường của Đường Đậu Đậu, nghe nói là một nhân tài, cái khác cũng không biết rõ."
"Thực tập, thầy giáo?" Hai tròng mắt Thất Dạ híp lại, đáy mắt ẩn hiện hàn quang, khiến cho căn phòng lạnh đi vài phần.
"Ừ, một người đàn ông có học thức." Hạ Thập Thất cong cong khóe môi.
Thất Dạ cười nhẹ, trong mắt tựa như có nhiều thêm một chút phức tạp, hắn châm thuốc, hít sâu một hơi.
"Lão gia tử nói, thân phận với bối cảnh của cô là gì cũng không quan trọng, nhưng ông ấy không thích người khác lừa mình, Nếu không muốn liên lụy tới người nhà thì tốt nhất cô nên làm chút chuyện để bồi thường đi."
"Chuyện gì?" Hạ Thập Thất nhíu mày.
"Nửa tiếng sau, tại Cẩm Tôn, lão gia tử sẽ tự mình nói với cô."
Thất Dạ nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cửa ghế lô mở ra, âm nhạc đinh tai nhức óc truyền vào, ồn ào tới mức tâm Hạ Thập Thất càng thêm phiền.
Cô muốn nói cho Tịch Đình Ngự một tiếng, nhưng lại cảm thấy làm vậy cũng không ổn.
Dựa theo phong cách làm việc của lão gia tử, hẳn là sẽ không thích người khác giở trò sau lưng mình đi.
Cô đứng lên khỏi sofa, đang muốn đi ra ngoài, Vu Mạng liền vội vã tiến vào.
"Sao đấy?" Cô hỏi.
Vu Mạnh thở hổn hển, dùng ngón tay chỉ về phía ngoài, "Nhị tiểu thư... có người... có người đánh nhau, khuyên cũng không khuyên được!"
Hạ Thập Thất nhíu mày, bước nhanh ra ngoài.
Ở cái ghế lô cách chỗ này một đoạn giờ đây vây đầy người, Hạ Thập Thất chỉ nhàn nhạt lướt qua rồi đi về phía đó.
Vừa mới đi tới liền nghe được thanh âm đánh chửi vang tới, cô chỉ cảm thấy đầu ong ong một chút.
"Nhị tiểu thư!" Anh em ở ngoài nhìn thấy Hạ Thập Thất liền vội vàng nhường đường.
Bên trong ghế lô, hai người đang lao vào đánh nhau, một bên là một học sinh mặc đồng phục, một bên là tên côn đồ ngoài xã hội.
Hạ Thập Thất liếc người bên cạnh, "Còn không đi vào kéo người ra!"
Đám người vội vàng đi vào, chính là chưa đến nửa phút đã bị đám hỗn loạn bên trong đẩy ra bên ngoài.