(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
Sau khi rời giường thu dọn lại một chút, Hạ Thập Thất liền ngáp một cái rồi ngồi ở trong sân, chờ tài xế của Tịch Đình Ngự tới đón.
Đại khái là qua khoảng năm, sáu phút, ngoài cửa liền truyền tới tiếng còi xe.
Hạ Thập Thất đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tạ Chỉ Hủy đang tu bổ vườn hoa, phất phất tay, "Mỹ nữ, con đi đây, đi quyến rũ Tịch Đình Ngự ngủ con đây."
Ở trên xe đánh một giấc nữa, thời điểm tỉnh lại, xe đã dừng trước cửa biệt thự.
Trung quản gia đã sớm đứng ở một bên nhanh chóng tiến lên, kéo cửa sau ra, "Hạ tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô."
Hạ Thập Thất cười gật gật đầu, không biết vì cái gì mà cô đối với người quản gia này luôn có một loại tôn kính không nói nên lời.
Đi xuyên qua hoa viên, tiến vào trong phòng khách, Hạ Thập Thất liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân ngồi ở sofa đối diện đang đọc báo.
"Thiếu gia, Hạ tiểu thư tới rồi." Trung quản gia đứng ở bên người Tịch Đình Ngự, cung kính báo cáo.
Mí mắt Tịch Đình Ngự khẽ nâng, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Thập Thất một chút.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Hạ Thập Thất cười cười, ngay sau đó liền đi tới trước mặt hắn, quyến rũ xoay một vòng.
"Có xinh không, đại thúc?"
Ánh mắt Tịch Đình Ngự dời đi, buông báo đứng dậy, "Ảo tưởng."
Nói xong liền đi ngang qua người cô ra ngoài.
Thời điểm đi tới cửa, mới quay đầu lại nhìn nữ nhân đang đứng yên ở kia, lạnh lùng mở miệng: "Đuổi kịp."
Đi ra khỏi phòng khách, vòng qua một cái hoa viên, lại đi một đoạn nữa, đại khái là khoảng một nghìn mét.
Thấp thoáng sau bụi hoa, Hạ Thập Thất mơ hồ có thể nhìn thấy một gian phòng cổ xưa ở phía trước.
"Nơi này là đồ em muốn, vào xem." Đưa mắt nhìn Hạ Thập Thất, Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng.
"Ừm."
Hạ Thập Thất tiến lên, tay nắm lấy tay nắm đẩy cửa ra.
Phòng không lớn, bên trong xếp những tạp vật có thứ tự. Ở trong góc, Trịnh Vũ bị trói lại ném ở đó.
Nghe được động tĩnh, Trịnh Vũ giãy dụa ngồi dậy, khi nhìn thấy người tới là Hạ Thập Thất, đáy mắt cô ta liền hiện lên một tia phẫn hận.
"Hạ Thập Thất, tao biết mà! Nhất định là con tiện nhân mày!"
Trịnh Vũ điên cuồng gào thét, nếu không phải đang bị trói, phỏng chừng là sẽ trực tiếp nhào tới đây.
Hạ Thập Thất chỉ cười một tiếng, liền đi về phía cô ta.
Nhìn Hạ Thập Thất càng ngày càng gần mình, thân thể Trịnh Vũ càng lui về phía sau, đáy mắt không hề che dấu sự căm hận cùng sợ hãi.
Bên ngoài, Tịch Đình Ngự lười biếng dựa nghiêng trên khung cửa, chờ xem trò hay kế tiếp.
"Trịnh Vũ, sao mày lại không cẩn thận như vậy, để người bắt đi rồi?"
Hạ Thập Thất đi tới trước mặt Trịnh Vũ, hơi hơi khom lưng, vươn tay vuốt ve gương mặt tinh tế của cô ta.
Đầu Trịnh Vũ cố gắng ngửa ra phía sau, ý muốn tránh đi cái đụng này của Hạ Thập Thất.
"Mày cho rằng mày thông đồng với Tịch Đình Ngự thì tao sẽ sợ mày sao? Hả!?"
Hai mắt Trịnh Vũ đỏ bừng, dùng sức gào lớn.
Nhìn cô ta thành cái dạng này, Hạ Thập Thất đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa, thất vọng thu tay lại.
"Sao vậy? Không có hứng thú với cô ta nữa?" Thanh âm trầm thấp mang theo nghiền ngẫm của Tịch Đình Ngự vang lên.
Hạ Thập Thất quay đầu, liếc hắn một cái, "Tôi vốn dĩ không hề có hứng thú với cô ta, tôi thích nam nhân."
"Tôi nhìn ra được." Tịch Đình Ngự híp híp mắt, "Vậy em muốn cô ta ra sao? Nơi này của tôi không nuôi người rảnh rỗi."
"Làm sao đây..." Hạ Thập Thất cau mày nghĩ nghĩ, nói: "Hay là đưa cô ta vào trại tạm giam chơi vài ngày, được không?"