Đăng vào: 12 tháng trước
Q2 – CHƯƠNG 23: BÍ MẬT CỦA LÂM VƯƠNG
Editor: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên đã đến trong cung của Tà đế kính trà, nghi thức kính trà này quan trọng nhất là tấm lòng, nên căn bản không có bao nhiêu người ở đây, cũng chỉ có Duẫn Nguyệt cùng Địch Ngưỡng Thiên, còn có hoàng thượng bồi Duẫn Nguyệt đến.
Kính xong trà cho Tà Lam Kiếm, ứng với hắn đề nghị, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong cũng kính trà cho Địch Ngưỡng Thiên cùng Duẫn Nguyệt, cũng đại biểu cảm tạ chiếu cố dưỡng dục của hai người nhiều năm trước tới nay!
Sau đó chính là đến thần lâu thượng hương,, đến thần lâu, nơi đó bố trí một chút cũng không kém địa phương khác, càng vì mùi hương nhàn nhạt cho người có được một loại an bình.
Không biết vì sao, từ lúc đi vào thần lâu, Địch Diên Diên phát hiện trên mặt gia gia luôn luôn mang theo một mỉm cười nhàn nhạt, đó là bình thường khó có thể nhìn thấy.
Biết thời gian đi vào lầu chính, Địch Diên Diên mới hiểu được, bởi vì nơi này, là địa phương của ái thê của gia gia, nãi nãi của Tà Vô Phong an nghỉ…
Tà Lam Kiếm dẫn đầu tiến lên, thượng hương, liền đến chỗ hai phu thê Tà Vô Phong, sau đó, Tà Lam Kiếm liền đi tới trước bài vị của ái thê, tinh tế toái toái nói gì đó, trên mặt vẻ mặt từ cười, cứ vui vẻ như tiểu hài tử, tựa hồ tựa như thê tử của chính mình thực sự ngay trước mặt của mình một dạng…
Trong thần lâu cũng chỉ có Tà Lam Kiếm cùng phu phụ Tà Vô Phong ba người, Tà Lam Kiếm là cùng ái thê mình trò chuyện, nói đã hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của thê tử, để Tà Vô Phong, tôn tử duy nhất của bọn họ thành gia!
Mà Tà Vô Phong còn lại là dẫn Địch Diên Diên đứng ở phía trước bài vị của phụ mẫu mình, thấp giọng nói một câu…
“Phụ vương, mẫu phi, đây là Diên Diên, thê tử của ta…”
Tà Vô Phong mặc dù là người lạnh lùng, thế nhưng đây đối với phụ mẫu hắn ở chung tám năm với hắn yêu hắn, tình cảm của hắn vẫn là rất thâm hậu, trong trí nhớ ân ái của phụ mẫu, luôn luôn cẩn thận quan tâm đến hắn…
Trải qua thượng hương, ba người liền tới Bảo Chính điện phụ cận thần lâu, đây cũng là địa phương tế thiên dâng hương duy nhất trong cung, Tà đế ba người đến, người của Phượng Dạ quốc cùng Bắc Nguyệt quốc đều đã ở chỗ này chờ, mà người của Cổ Tiếu quốc, nói quận chúa còn phải tắm rửa thay y phục xong mới khoan thai đến…
Trong Lâm Tố cung
“Lỵ nhi, ngươi thực sự muốn làm?”
Nhìn muội muội mình vén ống tay áo lên, cầm lấy một con rắn cả người bích thanh đặt ở trên cánh tay của mình, Cổ Lặc có chút đau lòng, chỉ là nhất tâm lo lắng muội muội sẽ chết như vậy! Những thứ khác, hắn cũng không muốn nữa!
“Hoàng huynh yên tâm, mẫu hậu nói qua, Lỵ nhi chắc là sẽ không bị bích xà cắn chết, chỉ cần cho nó cắn một ngụm như thế, sau đó uống máu của nó, công lực của Lỵ nhi sẽ tăng, đến lúc đó, nhất định có thể tìm được hung thủ! Chuyện về sau cũng liền dễ làm rồi!”
Vì mình, cũng vì hoàng huynh, nàng chỉ có thể làm như vậy! Lần trước tiên đoán đã nhiều năm không làm như vậy, nên thất thủ, lần này, nhất định không thể thất thủ nữa, cần chứng minh nàng nói không sai, lần này là cơ hội cuối cùng!
Hàm răng của Bích xà sắc bén, chỉ có Cổ Tiếu quốc mới có, hơn nữa cực kỳ hiếm lạ, là thần vật trong truyền thuyết của Cổ Tiếu quốc, có lực lượng thần bí, nhưng trong cơ thể có kịch độc, nếu bị cắn, trong một khắc đồng hồ nhất định tử vong, nhưng nếu đại nạn không chết, lực lượng của người này sẽ được đề thăng, cũng chính là nếu người vốn là có thần lực bị cắn, không có chết, sau đó giết chết bích xà, uống máu của nó, thần lực của người này tất tăng!
“A…”
Thời gian bích xà cắn, Cổ Lỵ đau đến mồ hôi lạnh đều chảy ra, thế nhưng nàng vẫn không có buông tha, trực tiếp cố sức nhấn đầu của bích xà một cái, răn rơi vào địa phương càng sâu, máu chảy ra đều là màu đen, thậm chí Cổ Lỵ nguyên vốn đã khong có da thịt trắng nõn đều thoáng cái trắng bệch, không có chút huyết sắc nào!
“Lỵ nhi, đủ rồi, mau buông ra! Nếu không ngươi sẽ mất máu mà chết!”
Bích xà là động vật hút máu, chỉ cần dính vào máu, sẽ liều mạng hút, cho đến khi hút khô hút khô hoàn toàn máu mới thôi!
Nghe được lời của hoàng huynh, Cổ Lỵ mới lấy bích xà ra, bởi vì đang bị bích xà cắn, đồng thời bích xà sẽ phóng xuất ra một loại nướt bọt cho người dễ sản sinh ảo giác, để người bị cắn khó có thể thanh tỉnh…
Sau khi giết chết bách xà, trực tiếp uống cạn xà huyết, nhất thời miệng đầy mùi máu tươi để Cổ Lỵ ý thức được, bản thân vì Tà Vô Phong hy sinh rất nhiều! Thậm chí không tiếc lấy tính mạng đi đổi!
Lúc chưa có bị cắn trước, nàng cũng thậm chí không biết mình có thể thực sự sẽ có việc gì hay không! Nàng có thể sẽ bị rắn cắn chết a!
Nên lần này, chỉ sẽ thành công, không thể thất bại! Tuyệt đối muốn trừ Địch Diên Diên, sau đó từng bước một thu được lòng của Tà vương!
Súc xong miệng, thay xong y phục, liền dẫn Cổ Lặc đi đến Bảo Chính điện…
…
“Cổ Lặc bệ hạ, Cổ Lỵ quận chúa, giá lâm!”
Vai chính rốt cục xuất hiện, tầm mắt của mọi người dời đi qua đó, trong con ngươi nhìn thấy Cổ Lỵ tựa hồ không giống với trước, ai cũng không thể nói ra là khác ở chỗ nào.
Trái lại Địch Diên Diên nhìn thấu bất đồng của Cổ Lỵ, toàn thân khí tức cao thấp tản ra thâm độc, xanh cả mặt, đôi mắt hiển hiện ra một loại nhan sắc bích lục, càng kinh khủng, hơn nữa tựa hồ có chút không thích hợp, giống như là người trúng độc, cho dù vừa dùng giải dược cũng phải một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại, mà giờ khắc này, nàng là căn bản không có khôi phục hình dạng như cũ!
“Quận chúa, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Địch Diên Diên thấy, Tà Vô Phong cũng thấy, Tà Lam Kiếm tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cùng Tà Vô Phong đều biết, đây là chuyện gì xảy ra.
“Chuẩn bị xong…”
Không khó nghe ra, lúc nói chuyện Cổ Lỵ đều vưu hiển lo lắng bất túc.
“Nàng làm sao vậy?”
Nhìn Tà Vô Phong bên người mình là biết chuyện gì xảy ra, Địch Diên Diên liền thấp giọng hỏi.
“Nàng trúng độc của bích xà, phải cẩn thận, tuyệt đối không nên đụng nàng!”
Không nghĩ tới nữ nhân này để chứng minh bản thân, thật đúng là liều mạng!
“Bích xà? Trách không được! Nhưng không phải nói phàm bị bích xà cắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ?”
Vì sao Cổ Lỵ bây giờ còn êm đẹp đứng ở chỗ này? Hơn nữa, bích xà không phải là chỉ ở lãnh thổ của Cổ Tiếu quốc mới có sao? Vì sao đến nơi này…? Lẽ nào truyền thuyết kia là thật?
“Có nghe qua về truyền thuyết của bích xà? Nhưng truyền thuyết kia vẫn không hết, phàm là người bị bích xà cắn không chết, nhưng máu của người đó hàm chứa kịch độc, so với độc của bích xà còn độc hơn trăm lần, vừa tiếp xúc sẽ lập tức chết! Xem ra, vậy hai huynh muội kia thì không biết! Nên, Diên Diên, cách xa nàng chút!”
Tà Vô Phong không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, bất quá đối với an nguy của Diên Diên hắn cũng thập phần lưu ý.
“Ân…”
Thời gian Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong trò chuyện, Cổ Lỵ đã đứng ở trước thần đàn, làm xong tất cả chuẩn bị, thế nhưng thân thể cũng lắc càng ngày càng lợi hại, hình như run rẩy hoàn toàn không khống chế được bản thân.
“Lỵ nhi!”
Mọi người còn đang nhìn Cổ Lỵ tựa hồ tất cả đã chuẩn bị xong, tụ tinh hội thần nhìn, cho rằng lay động bất quá cũng là khúc nhạc dạo trước khi tiến hành tiên đoán, mọi người liền không cho là đúng, nhưng không nghĩ tới, đó không phải là khúc nhạc dạo…
Chỉ thấy Cổ Lặc đứng ở bên người Cổ Lỵ vội vàng tiến lên tiếp nhận thân thể của Cổ Lỵ, mà vô luận Cổ Lặc gọi thế nào, Cổ Lỵ cũng là không nghe được, thân thể mềm, căn bản không bị khống chế.
Địch Diên Diên thấy vậy, bước nhanh từ trong lòng của Tà Vô Phong đi tới, đi tới trước mặt của Cổ Lặc, từ trong lòng từ trong lòng một viên dược hoàn, đưa tới trước mặt Cổ Lặc.
“Cho nàng ăn vào…”
Mọi người mang theo nghi hoặc nhìn về phía Địch Diên Diên, Cổ Lặc tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, cúi đầu nhìn dược hoàn hắc sắc trong tay Địch Diên Diên một chút, muốn nói điều gì, lại bị một câu nói của Địch Diên Diên đình chỉ.
“Nếu không cho nàng ăn vào, độc khởi nàng tất vong! Bổn cung mặc dù ghét nàng, nhưng là không đến mức vào lúc này bỏ đá xuống giếng!”
Địch Diên Diên đích xác thừa nhận nàng ghét Cổ Lỵ, nhưng không đến mức muốn nàng chết, tuy là nàng không biết tự lượng sức mình gieo gió gặt bảo, nhưng dù sao cũng là mạng người, nếu nàng có thể cứu được, nàng cũng sẽ không keo kiệt một viên dược hoàn.
Cổ Lặc nghe lời của Địch Diên Diên, cái gì cũng không nói, thần sắc có chút ngưng trọng, nhưng vẫn là vươn tay nhận, hắn tin tưởng, Địch Diên Diên sẽ không vào lúc này hại Cổ Lỵ, chỉ là cũng hoàn toàn không ngờ, người muốn cứu Cổ Lỵ là Địch Diên Diên!
Quả nhiên, lúc Cổ Lỵ nuốt dược hoàn không lâu sau, Cổ Lỵ bắt đầu có phản ứng, bất quá vẫn là ngủ mê man, nhưng lông mi run run, sắc mặt hòa hoãn đều rõ, Cổ Lỵ đã tốt.
“Cảm tạ! Nhưng dược này…”
Độc của bách xà chính là ở Cổ Tiếu quốc cũng không có người có thể giải, thân thể của Lỵ nhi có thể xanh lâu như vậy cũng nên là vì làm thánh nữ, trong cơ thể có thần lực bảo hộ, tuy nhiên đánh không lại độc của bích xà.
Nhưng một viên dược hoàn của Địch Diên Diên, liền đủ để giải hơn phân nửa độc trong người Lỵ nhi! Dược hoàn thần hiệu như thế, Địch Diên Diên tại sao có thể có? Chẳng lẽ là Tà vương giao cho nàng?
“Là một vì vị bằng hữu của bổn cung tặng, còn lại bổn cung cũng không tiện nói nhiều, vẫn là mau chóng đưa quận chúa đi nghỉ ngơi đi, tuy rằng độc cũng giải hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ có một chút lưu ở trong người, Cổ Lặc bệ hạ cũng biết, không có khả năng hoàn toàn thanh trừ, quận chúa sẽ có di chứng gì, cũng nói không chừng!”
Nghe tin tức nguyên bản mình cũng từ lâu nghĩ tới, thân thể của Cổ Lặc vẫn là nhẹ nhàng chiến run, nhưng vẫn như cũ không nói thêm gì, thần sắc ngưng trọng ôm muội muội của mình đi.
Người trên Bảo Chính điện cũng vì một màn kinh người này mà biểu tình khác nhau, người của Bắc Nguyệt quốc coi như xem kịch vui, bất quá cũng kinh ngạc viên dược hoàn mục nát thành thần kỳ của Địch Diên Diên, càng muốn hảo hảo xin mấy viên về…
Phượng Dạ quốc, hoàng thượng nhìn quen đại tràng diện tự nhiên không có bao nhiêu cảm thán, nhưng Duẫn Nguyệt lại vẫn như cũ nổi lên lòng trắc ẩn, dù sao vẫn là hoa quý cô nương, nếu thật có di chứng gì, cũng thực sự đáng tiếc.
Tuy rằng tính toán Diên Diên, dù sao cũng không có chân chính hại Diên Diên nửa phần, cũng hy vọng cửa này nàng có thể thuận lợi đi qua, sau này cũng nên hồi tâm dưỡng tính.
“Gia gia, một chuyện tiên đoán của quận chúa gác lại, mà người của Á Đinh quốc cũng chưa tìm được, Diên Diên muốn cùng tướng công hồi vương phủ nghỉ ngơi một chút.”
“Hảo, hãy đi về trước đi…”
“Vậy Diên Diên cùng tướng công về trước, cha, di nương, hoàng thượng, các ngươi ở lại trong cung hảo hảo nghỉ tạm, tối hôm nay cùng các ngươi dùng bữa tối.”
Nói xong, Địch Diên Diên liền bị Tà Vô Phong ôm ra khỏi Bảo Chính điện, cấp tốc xuất hoàng cung, thế nhưng, địa phương bọn họ muốn đi không phải Tà vương phủ.
“Tướng công, vì sao ngươi sẽ biết nhiều chuyện của Lâm vương như vậy? Lâm vương có biết người bản thân muốn gặp là ngươi hay không?”
Bên trong xe ngựa, Địch Diên Diên tựa ở trong lòng Tà Vô Phong, ngẩng đầu chống lại ánh mắt tràn đầy ái ý của Tà Vô Phong, tràn đầy nghi vấn nhất thời hiển hiện.
(Luna: Ý kiến riêng của ta, nữ chủ cứ bảo mị phi với hôn quân kia ác tâm, nhưng mà nam chủ lại cứ ôm bế nữ chủ có chút. . . các nàng có thấy giống ta không?)
Đêm qua trở lại tẩm cung, Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên nói một việc, Địch Diên Diên nghe mặc dù không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu, nhưng đối với chi tiết trong đó cũng muốn biết nhất thanh nhị sở.
Việc này thường thường trong kịch truyền hình liền thấy nhiều, cùng chuyện thật, quả thực lần đầu tiên gặp phải, nàng còn thật muốn biết, Lâm vương mấy năm nay rốt cuộc là chịu nhục thế nào, đến cùng làm bao nhiêu, mới có thể đạt được tình trạng giờ này ngày này.
“Diên Diên, nàng cũng không nên cũng quá coi thường tướng công của nàng, trong thiên hạ không có bao nhiêu chuyện có thể giấu giếm được Tà vương, chớ nói chi là tôn chủ của Mị vực! Xem ra nàng thực sự đối với Làm vương kia cảm thấy rất hứng thú, rốt cuộc có nên để nàng gặp hắn hay không?”
“Ngươi chưa thấy qua, ngày đó hắn căn bản không có nhìn ta một mắt, ngươi cũng đừng tiếp tục đa tâm nữa! Kỳ thực nhìn Lâm vương có khí phách như vậy, phụ thân của hắn cùng gia gia tự nhiên sẽ không kém nơi nào, vì sao dễ dàng người mưu hại người mưu hại như vậy?”
Địch Diên Diên quyết định bát quái đến cùng, trước khi gặp Lâm vương, tốt nhất hỏi rõ ràng chuyện của hắn, rồi quyết định giúp hay không giúp.
Nhưng, trong lòng cũng sớm quyết định, hôn quân Á Đinh quốc đích xác không thích hợp tiếp tục làm hoàng đế, hơn nữa cung nữ chết kia tuyệt đối cùng hắn có quan hệ, người như vậy tiếp tục tại vị chỉ sẽ tàn hại bách tính, còn không bằng để Tà Vô Phong giúp đỡ Lâm vương, để Lâm vương lên làm hoàng đế, như vậy cũng là bách tính chi phúc!
“Cái này, ta cũng vậy nghe lão đầu tử nói, năm đó, hoàng tổ phụ của Lâm vương ôm bệnh, cần máu của tuyết lộc trên núi Mạnh Lam chữa bệnh, phụ thân của hắn cứu phụ sốt ruột lên núi, nhưng này trên núi quanh năm sương mù mông lung, một khắc xuất hiện tuyết lộc kia, phụ thân của hắn bắn lộc, nhất thời không có lưu ý liền bị một cây thương độc bắn trúng, tử thương tại chỗ. Hoàng tổ phụ hắn nghe được tin tức kia, cũng bệnh chết.”
“Chỉ còn lại có cô nhi quả phụ, lúc đó phụ thân của hôn quân đó là Phí Nhĩ tướng quân của Long triều, thay đổi triều đại, Lâm vương từ ba tuổi liền bị đưa đến Lâm Nhai sơn bái sư, không có bao nhiêu người gặp qua hắn đã là lúc năm sáu tuổi, tự nhiên không ai nhận được, sau lại thân đệ của hôn quân bởi vì hổ thẹn chuyện cha mình làm, đã xóa sạch tất cả những thứ trước của Lâm vương. Không lâu sau, phụ thân của hôn quân chết bất đắc kỳ tử, hôn quân kế vị, nhưng sợ thân đệ mình mưu triều soán vị, cho nên giam lỏng hắn, Lâm vương theo vị Vương gia kia, tự nhiên cũng không tốt, nhưng sau lại, hôn quân không thống trị quốc gia, hơn nữa còn không có tâm tư thống trị, liền thả thân đệ hắn ra, mang sự vật giao cho hắn, khi đó Lâm vương bắt đầu liền tự nhiên có điều làm!”
(Luna: Đọc đoạn này ta cũng không hiểu gì luôn @@ có phải thân đệ của hôn quân đã chết nên Lâm vương thế vào không? Hay là thân đệ của hôn quân không biết thân phận của Lâm vương? Thỉnh cao nhân giúp đỡ. Gốc là “只剩下那孤儿寡母, 当时那昏君的父亲便是龙朝的费尔将军, 随之改朝换代. 霖王自三岁开始便被送到临崖山上拜师, 没有多少人见过当时已经是五六岁的他, 自然没有人认得, 后来那昏君的亲弟因为愧疚自己父亲所做的一切, 就将霖王的所有过往抹掉. 不久, 昏君的父亲暴毙, 昏君继位, 但却害怕自己的亲弟谋朝篡位, 因而将他软禁, 霖王跟着那位王爷, 自然也不好过, 但后来, 昏君治理国家不当, 而且再无心治理, 便放了他的亲弟出来, 多将事物交给他, 霖王那时候开始便自然有所作为!”)
Tà Vô Phong chậm rãi giải thích cho Địch Diên Diên nghe, nếu người bên ngoài nghe có kiên nhẫn những lời này của hắn, nhất định sẽ vì thế cảm thấy kinh ngạc, nhưng bất quá là một câu nói của Địch Diên Diên, Tà Vô Phong coi như là đem chuyện của người khác kể cho nàng nghe vậy, ôn nhu kể, rõ ràng chuyện có chút tàn khốc, nhưng Tà Vô Phong cũng một điểm thương cảm cũng không có.
(Luna: Nhảm ghê luôn, thì rõ ràng là đang kể chuyện của người ta mà liên quan gì đến ổng đâu @@ Tác giả rõ biết vẽ chuyện luôn, luôn cố kéo chương)