Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm động phòng hoa chúc của Khương tam gia như thế nào gian nhân trong ngực không cần phải nói, Thính Nguyệt lại vụиɠ ŧяộʍ chạy đến chỗ này của Văn Chiêu khóc đến nửa đêm. Nàng ấy biết thân mẫu của mình hại nhị tỷ tỷ không ít lần, bởi vậy ở trước mặt Văn Chiêu cũng chưa từng nhắc đến Yến thị, chỉ không ngừng rơi lệ, nói mình không cần kế mẫu. Lúc trước rõ ràng đã bình thường trở lại, hiện tại đến lúc phụ thân thành thân nàng ấy mới hiểu được mình thật ra vẫn không vui, vẫn không muốn một nữ tử xa lạ như vây xuất hiện, còn phải gọi là "Mẫu thân".
Sáng sớm hôm sau là lúc tân phụ dâng trà, Bạch thị ngày thường yếu đuối trắng nõn, ngũ quan mặc dù không thay đổi, nhìn lại dễ chịu. Lễ độ cung kính dâng trà cho lão phu nhân, lại cho mấy người vãn bối Văn Chiêu túi đỏ, lúc đến Thính Nguyệt Thính Lan, túi mà Bạch thị lấy ra nhìn lớn hơn một chút, màu đỏ làm nền thêu chỉ vàng, đủ thấy tâm ý. Thính Nguyệt gần như là cắn răng đón lấy, cũng không để ý lễ nghĩa, lập tức mở túi gấm ra, đổ thỏi vàng ở trong đó ra, bĩu môi nói: "Cô nương Khương gia ta không thiếu những thứ này."
Khương gia đương nhiên là không thiếu tiền, nhưng Bạch thị vốn liếng mỏng, thỏi vàng này đối với nàng ấy mà nói cũng không phải là đồ chơi tùy ý lấy ra. Lời này của Thính Nguyệt chính là xem thường rõ ràng.
Sắc mặt Bạch thị lúc đỏ lúc trắng, ý cười gần như không nhịn được, lão phu nhân thấy vậy đập mạnh gậy, trách mắng: "Tứ nha đầu, không được vô lễ."
Thính Nguyệt oán hận quay mặt đi chỗ khác, bất đắc dĩ "Vâng" một tiếng, Bạch thị thì cảm kích phúc thân với lão phu nhân, trong mắt chứa một chút ánh nước, có vẻ yếu đuối lại kiên cường.
Thính Lan ở bên cạnh nắm chặt tay Thính Nguyệt, hướng về phía nàng ấy lắc lắc đầu.
Khương tam gia mặc dù buồn bực nữ nhi của mình không hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc không đành lòng trách cứ. Trong thời gian ngắn cũng không thể ép buộc bọn chúng chấp nhận kế mẫu, nhưng Bạch thị dịu dàng động lòng người như vậy, chắc hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một màn nhạc đệm này qua đi ngược lại bình an vô sự. Chỉ là lúc rời đi, Bạch thị cố ý nói chuyện với Thính Lan Thính Nguyệt, lại thấy sự khinh thường của Thính Nguyệt, Thính Lan lớn hơn một chút cũng chỉ cười nhạt một tiếng liền kéo Thính Nguyệt đi mất.
Khương tam gia vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm chặt cơ thể của Bạch thị. Bạch thị nghiêng đầu lắc đầu với ông, rất khéo hiểu lòng người nói: "Bọn nhỏ chỉ là không thích ứng được thôi, sau này thì sẽ khá hơn."
Khương tam gia chỉ gật đầu.
Văn Chiêu nhìn ở trong mắt nhưng không can thiếp vào, chờ quay về phòng rồi, nhớ tới túi đỏ của Bạch thị, liền tiện tay mở nó ra, vốn cho rằng bên trong cũng là thỏi vàng, có lẽ là phân lượng ít hơn một chút, lại thấy bên trong là đồ chơi nhỏ, lại khắc thành một đóa mẫu đơn, tầng tầng lớp lớp, sinh động như thật, khắc hoa như vậy đương nhiên là càng nhỏ càng tinh xảo, cho nên phân lượng như vậy xem như vừa đúng, lớn hơn nữa liền có vẻ tầm thường rồi.
Văn Chiêu nghi hoặc nhíu mày lại, nếu như thứ Thính Nguyệt có được chính mà mẫu đơn này thì chắc hẳn cũng sẽ không khinh thường như vậy.
Cho nên Bạch thị đây là để nhầm hay là có thâm ý khác?
Nghĩ đến việc này nếu để Thính Nguyệt bọn họ biết được, giữa bọn họ và Bạch thị sợ là càng thêm không thể điều hòa, bản thân Văn Chiêu cũng khó xử, thế là âm thầm để mẫu đơn vàng này vào lại trong túi.
Thời tiết trở nên ấm áp một chút, trong phòng không đốt than, Lục Nhiên khoác áo choàng mỏng lên cùng Thái tử chơi cờ cả một đêm.
Thái tử hạ xuống một quân, giương mắt nói: "Cứ làm như thế đi, không cần chờ quá lâu, rất nhanh liền có thời cơ tuyệt hảo rồi." Nói xong liền ăn một quân của Lục Nhiên, cười nói: "Quả nhiên là kế sách một hòn đá hạ hai con chim, khiến ta vô cùng chờ mong... chậc, Hoài Khanh, lòng ngươi rối loạn rồi."
Lục Nhiên cười nói: "Coi như ta thua thôi, chỉ là hiện tại ta phải đi ra ngoài một chuyến. Không nán lại được nữa."
"Ngày nghỉ, gấp cái gì?"
"Lễ cập kê của người thương, đương nhiên là nóng vội." Lục Nhiên nói, đã đứng dậy rồi.
Thái tử cười ha ha một tiếng, tay khoác trên vai Lục Nhiên: "Thì ra là thế, ta cũng là quên mất, tiểu cô mỹ mạo Khương gia kia chính là hôm nay cập kê, nhưng mà bây giờ canh giờ còn sớm, chơi xong ván này thì có làm sao?"
Lục Nhiên xem thường một cái, rũ tay của Thái tử xuống: "Cũng nên tắm rửa ăn mặc một phen, ngày quan trọng như vậy sao có thể tùy ý?"
Thái tử "Chậc chậc chậc", mắt mang theo sự trêu chọc, Lục Nhiên lại không quan tâm đến hắn ta, nhấc chân sải bước đi.
Lúc Lục Nhiên đến Khương phủ thì đã có không ít khách khứa tới, Văn Chiêu vẫn chưa đi ra, Lục Nhiên hơi thở phào một cái, cũng chưa muộn lắm.
Những khách khứa này trông thấy Lục Nhiên không hẹn mà cùng yên tĩnh phút chốc, vị này chính là vị hôn phu của Khương nhị cô nương, đương nhiên sẽ đến xem lễ, nhưng bọn họ vẫn là không ngăn được mà nhìn sang bên này mấy cái. Hôm nay Trung thư lệnh thay đổi triều phục hoa văn hình hạc màu đen, mặc một thân áo dài tuyết trắng, chói mắt tinh khiết đến mức khiến người ta không dám nhìn gần, đường viền gấm tím nhạt làm nổi bật phong thái tuấn tú của hắn. Đều nói phải thanh tú, một thân đồ tang, Trung thư lệnh đại nhân này vì lễ cập kê của vị hôn thê, xem như tích lũy đủ sức lực cướp đi ánh mắt của mọi người, nhưng nhìn như vậy, hắn cũng đẹp mắt đến thẳng thắn tự nhiên, không có cảm giác giả bộ chút nào.
Rất nhiều khách khứa đang do dự có nên đi tới bắt chuyện hay không, liền thấy Khương nhị gia đứng ra bắt đầu lễ rồi, giọng nói trong tiền viện yên tĩnh. Sau đó nhìn thấy Khương nhị cô nương thân mặc thải y*, rảo bước quanh co khúc khuỷu mà đến, nàng xõa tóc dài, theo bước chân tiến lên, lụa đen trải phía sau này cũng khẽ động theo, mặc dù quanh thân đơn giản mộc mạc, lại có vẻ càng ngày càng yểu điệu, khiến cho người ta không dời nổi mắt. (*: Quần áo sặc sỡ.)
Khách khứa sớm đã thông qua lễ cập kê để khen ngợi Dịch tướng phu nhân, người chủ trì là Trưởng công chúa, mặc dù không biết Khương gia làm sao mời được Trưởng công chúa, nhưng không mảy may trở ngại bọn họ nhiệt tình xem lễ. Không thể không nói, đội hình như vậy là khá có thể diện.
Văn Chiêu ngồi quỳ chân tại chiếu, nghe Trưởng công chúa đọc lời chúc, trong lòng vẫn không biết rõ Trưởng công chúa vì sao đưa thư tới nói nguyện ý làm người chủ trì cho nàng. Trưởng công chúa sau khi đọc xong, cầm lược sừng lên chải tóc cho Văn Chiêu.
"Lúc người vẫn là một tiểu cô nương, bổn cung liền coi trọng người và Lục Hoài Khanh, hiện tại các ngươi đã đính hôn rồi, trong lòng bổn cung cũng thoải mái." Trưởng công chúa trên tay không ngừng, ngoài miệng lại nhỏ giọng nói chuyện với Văn Chiêu.
Lần này Văn Chiêu xem như biết được Trưởng công chúa vì sao sẵn lòng tới, tính tình thích làm mai mối này của Trưởng công chúa vẫn không thay đổi, lúc đầu không thể làm được gì nhân duyên của nàng và Lục Nhiên, bây giờ lại đạt được ước muốn rồi, tâm tình đương nhiên tốt.
Trưởng công chúa cài trâm cho nàng, cười nói: "Ngươi càng ngày càng xinh đẹp, khiến bổn cung nhìn cũng vui vẻ." Văn Chiêu cười nói cảm ơn, liền thấy Trang Vân bước tới chỉnh ngay ngắn trâm cài đầu cho nàng.
Văn Chiêu thay y phục, lại một lần nữa đi vào phòng trước, cảm thấy cả người đều có chút ê ẩm rồi. Lúc xoay người bái khách khứa, Văn Chiêu không tự chủ mà tìm trong đám người, may mà áo bào trắng của Lục Nhiên lóa mắt, dung mạo cũng chói mắt, để nàng chỉ liếc mắt liền nhìn thấy hắn. Lục Nhiên đang nghiêm túc nhìn về phía bên này, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Nhiên nhẹ nhàng cười với nàng. Văn Chiêu cảm thấy sự mệt mỏi toàn thân giống như được quét sạch sành sanh, ngay cả mũ trâm trên đầu cũng nhẹ hơn một chút.
Cuối cùng Trưởng công chúa lấy cho Văn Chiêu tên chữ "Ánh Trác", đây thật ra là ý của Khương nhị gia, xem như là phóng thích chữ "Chiêu" trong Văn Chiêu. Tên và chữ của Văn Chiêu đều ít đi mùi son phấn của tiểu nữ nhi, đại khái là bởi vì trong lòng Khương nhị gia mong Văn Chiêu có thể sống ung dung hơn một chút. (Chữ Ánh được viết là映, chữ Chiêu được viết là昭.)
Khách khứa dần dần tản đi, Lục Nhiên ngược lại muốn ở lại trò chuyện với Văn Chiêu, lại bị Khương nhị gia lạnh mặt từ chối.
Cùng lúc đó, Tằng thị vệ lúc trước đưa tin cho Thẩm thần ý cúi đầu nửa quỳ trong Tử Thần điện: "Bẩm Hoàng thương, Thái tử hôm qua hạ triều liền không hồi phủ, cho đến buổi trưa hôm nay mới về."
"Có tra ra được nó làm gì, gặp ai không?"
Tằng thị vệ lắc đầu: "Người kia hành tung quỷ dị, làm việc lại cẩn thận, chưa bao giờ lộ ra một chút dấu vế nào."
Hoàng thượng phất tay áo: "Tiếp tục tra. Cần phải bắt được người đó, nếu không trẫm khó mà an tâm được."
Lúc này Tằng thị vệ lại đổi nửa quỳ thành quỳ hai đầu gối xuống đất, trầm giọng nói: "Hoàng thương, ti chức cảm thấy Lục tướng kia thực sự khả nghi. Hắn làm việc quá chu đáo, thời cơ cũng hầu như vừa vặn, ngược lại khiến ti chức khó mà tín nhiệm."
Hoàng thượng cười nói: "Nhưng hắn sáng sớm hôm nay liền có mặt ở lễ cập kê của cô nương Khương gia, người đó không phải là hắn. Tằng Khải, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tằng thị vệ thành khẩn nêu ý kiến, Hoàng thượng lại chỉ cho rằng hắn ta đang ghen tị. Nhưng mà cho dù như thế, hắn ta vẫn dập đầu chạm đất, phục rạp người không dậy.
"Hắn ở trên triều đình, ngươi ở trong cung điện, vốn là không ảnh hưởng đến ngươi, ngươi hà tất canh cánh trong lòng?"
"Ti chức chưa từng ghen tị với Lục tướng...."
"Vậy điều nghi kị vừa rồi của ngươi có chứng cứ?"
Cơ thể Tằng thị vệ đình trệ phút chốc, lập tức chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Cũng không có chứng cứ."
"Vậy ngươi nói xem, những ám vệ kia báo cáo lên cái gì? Lục Hoài Khanh khi nào về phủ, khi nào ra khỏi phủ?"
"Hắn... hôm qua hạ triều liền về phủ, sáng sớm hôm nay ra khỏi phủ."
Hoàng thường nhắm mắt lại, vẫy tay ra hiệu cho hắn lui: "Ra ngoài đi."
Qua một khoảng thời gian, Tằng thị vệ vẫn chưa từ bỏ ý định đến đây, lúc này ngược lại có chút lo lắng: "Hoàng thượng, ti chức tra được Lục tướng mấy ngày gần đây cùng mấy người Cao Thậm, Từ Kế Lễ, Trần Nhược Hư trong sáng ngoài tối có chút tiếp xúc, ngày hôm trước còn đích thân chạy tới Trần phủ một chuyến."
Lần này Hoàng thượng không cười tùy ý bác bỏ lời của hắn, bởi vì ba người này đều là quan viên phe Thái tử, tứ phẩm đến lục phẩm không đều, bình thường cũng túm phái bảo hoàng rất nhiều lần, chỉ có điều là gần đây ngược lại đã yên tĩnh một khoảng thời gian. Nhưng Tằng thị vệ vừa nhắc tới, Hoàng thượng liền nhớ tới mấy người này, thật sự bởi vì quan viên phe Thái tử đều là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của ông ta, mấy tên này lại nhảy qua nhảy lại cực kỳ lợi hại.
"Quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu hắn thật sự có lòng bấ chính, bãi chức là được." Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng, trong mắt một mảng âm trầm.
Hoàng thượng không thích nhất là bị người ta phản bội, bởi vậy liên tiếp mấy ngày vào triều thái độ đối với Lục Nhiên đều là lạnh lùng, trước khi tra rõ sự việc, ông ta cũng sẽ không tin tưởng Tể tướng trẻ tuổi một tay mình đề bạt này nữa.
Ngày hôm đó, một quan viên thân cận với Thái tử đứng ra vạch tội Hình bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư này là người của Hoàng thượng, đương nhiên sẽ được Hoàng thượng thiên vị mấy phần, nhưng lúc này lại là chứng cứ vô cùng xác thực, khiến Hoàng thượng muốn thiên vị cũng không biết mở miệng như thế nào.
Thân đệ đệ của Hình bộ Thượng thư này có chút vô lại, lúc trước khắp nơi đối nghịch với người huynh trưởng này, phụ mẫu của bọn họ cũng thiên vị ấu tử này, sau đó phụ mẫu già rồi qua đời, đệ đệ này liền sống dựa vào Hình bộ Thượng thư, nhưng Thượng thư này mặc dù tuổi gần bốn mươi, tính tình lại không nhỏ, nghĩ đến phụ mẫu đều không còn nữa, liền lặng lẽ nhốt đệ đệ vào ngục tối, còn vận dụng tư hình, khiến cho đệ đệ từ nhỏ bắt nạt ông ta người không ra người, quỷ không ra quỷ ở trong hầm giam mấy tháng.
Mặc dù đệ đệ này của ông ta cũng không phải người tốt lành gì, nhưng thủ đoạn của Thượng thư này lại càng thêm tàn nhẫn, cũng phạm phải luật pháp của Hoa Hạ. Chính là hai tội danh lạm dụng tư hình, ngược đãi thân đệ liền đủ xử lý ông ta một lần từ vị trí Thượng thư đến ở trong lao ngục rồi.
Hoàng thượng ở tong tay áo nắm quyền, trên mặt khó xử. Hình bộ Thượng thư này là thần tử đắc lực của ông ta, bây giờ lại bởi vì một "việc tư" như vậy mà tự hủy hoại tương lai. Lúc này Hình bộ Thượng thư đã không nói gì quỳ xuống, sắc mặt suy sụp, hiển nhiên là nhận tội, không muốn cãi lại.
Hoàng thượng cắn răng, cảm tháy hiện tại hiện tại giống như đang đánh cờ với nhi tử tốt của ông ta, tức thì cảnh tượng này nên là Thái tử ăn một quân, khiến ông ta cảm thấy không cam lòng, khó mà chịu đựng được. Ông ta cũng không thể làm lão tử bị nhi tử đánh bại được!
Đúng vào lúc này, Lục Nhiên đứng ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Không khéo, vi thần cũng có người để vạch tội, không ngại cùng nhau phán quyết đi." Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ gấp, đọc lên: "Thần muốn vạch tội ba người Hoàng môn thị lang Cao Thậm, Thái thường thiếu khanh Từ Kế Lễ, Triều nghị lang Trần Nhược Hư."
Hoàng thượng nghe xong, lập tức hai mắt nhìn chằm chằm Lục Nhiên, trong mắt mang theo sự kích động mừng rỡ gần như không che giấu được.