Đăng vào: 12 tháng trước
"Ừ." Kiều An Hảo trở về liền giải thích: "Hồi chiều đi làm thẻ căn cước, quên gọi điện cho cậu."
"Ừ." Lục Cẩn Niên bắt chước theo cô cũng ừ một tiếng. Một lát sau, trong điện thoại, anh nói: "Cũng trễ rồi, đi ngủ sớm một chút, con gái không nên thức khuya."
Những lời này tuy rất bình thường, nhưng cô nghe ra hương vị quan tâm nho nhỏ. Khi cúp máy, cô càng chắc chắn rằng Lục Cẩn Niên thích cô, sau đó cô suy nghĩ cả đêm, liền nghĩ ra một cách viết thư tình cho Lục Cẩn Niên.
Lúc đó cô tính toán khá tốt, viết xong thư tình, lần tới đến Hàng Châu, hẹn Lục Cẩn Niên đi ăn, thừa dịp lúc Lục Cẩn Niên vào nhà vệ sinh, cô sẽ len lén nhét bức thư vào trong túi áo khoác của anh.
Đó là bức thư tình đã tiêu tốn gần hết tất cả các tế bào nơ-ron của cô. Cô dành ra hơn một tuần, chỉ để viết ra một bức thư tình 800 chữ.
Vì đã lâu lắm rồi, cô không nhớ rõ nội dung trong thư viết cụ thể những gì, chỉ nhớ là cô đã viết rất thương tâm, rất xúc động, hơn nữa còn mượn lời bài hát trong "Bí mật không thể nói ra" của Châu Kiệt Luân: rằng đẹp nhất vẫn không phải là ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng anh trú mưa dưới mái hiên.
A, đúng rồi, còn có một câu tám chữ, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in. Đó là phần kết cho bức thư tình, mà cô đã vắt óc suy nghĩ trong vài giờ mới ra được tám chữ này : Suốt cuộc đời này, em chỉ yêu anh.
Lúc đầu cô tính viết "Suốt cuộc đời này, em yêu nhất anh", cô sợ sau khi đọc xong thư, anh sẽ tưởng cô còn thích người khác nữa. Vì vậy cô liền sửa chữ "nhất" thành "chỉ". Sau khi sửa xong, cô kiểm tra lần cuối, còn đặc biệt đưa Hứa Gia Mộc, bắt anh ta đọc một lượt giám định cho mình.
Sau khi giành được lời khen ngợi của Hứa Gia Mộc, cô chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm theo phong cách Hàn Quốc, cố tình chọn một phong bì và giấy viết thư thật đẹp. Giấy viết thư màu hồng nhạt, phủ bên trên với những hình tim đỏ thẫm. Phong bì màu lam nhạt, chính giữa có trái tim đỏ rực. Sau đó cô quay về trường, cầm bút nắn nót viết lại từng chữ, gấp bỏ vào phong bì, xịt lên một ít nước hoa.
Vào lúc đó, cô vẽ ra những viễn cảnh rất tốt đẹp. Thế nhưng, bức thư tình của cô lại không có cơ hội được gửi đi, bởi vì khi cô đến Hàng Châu lần nữa, Lục Cẩn Niên không chịu gặp cô.
Bạn nói xem, cô rõ ràng cảm nhận được Lục Cẩn Niên thích cô. Chuyến đi lần trước, Lục Cẩn Niên trả cho cô vài tờ 100 đồng, rồi anh nói cái gì mà rời xa cô thì liền rời xa chứ?