Chương 60: Tuổi xuân niên thiếu, thời gian không tàn (8)

Hôn Trộm 55 Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kiều An Hảo ở trong mộng nghĩ tới đấy, liền không dám suy nghĩ nữa, nước mắt cô chảy dữ dội hơn.

Một câu kia nói, giống như một cơn ác mộng.

Bất kể người anh thích là ai, dù sao cũng không có khả năng là cô.

Dù sao, không có khả năng là cô...

Tính từ thời điểm đó cho đến nay, một năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cô thầm mến anh tám năm. Vạn dặm trường chinh cũng bất quá mới tám năm, cô vậy mà lại tám năm như một trong lòng không có việc gì khác ngoài yêu anh, vì anh mà cố gắng, vì anh mà vờ vịt ngớ ngẩn, trong mơ nghĩ đến anh, ban ngày nhớ về anh. Toàn bộ thế giới của cô đều là anh. Rốt cuộc người cô thầm thương lại nói với cô rằng bất kể anh thích ai, thì người đó không thể là cô.

Mối tình đơn phương của cô, còn chưa kịp nảy mầm liền bị người chặt đứt từ gốc.

Kể từ đó, cô yêu anh, chỉ là chuyện riêng của một mình cô.

Từ lúc đầu cô tránh gặp mặt anh, cho đến cuối cùng thực sự cũng không gặp lại nữa. Thỉnh thoảng cô nghe một vài tin tức của anh từ miệng Hứa Gia Mộc, biết được anh ở trong làng giải trí như mặt trời ban trưa, biết được anh đã thu mua Truyền thông Hoàn Ảnh, biết anh đã giành được ngôi vị ảnh đế...

Kỳ thật, cho dù Hứa Gia Mộc không nói cho cô những điều này, cô vẫn có thể biết được. Vì anh đã trở nên nổi tiếng khắp nam bắc, chỉ cần anh có một chút tin tức lay động nhỏ, cũng có thể trở thành tiêu đề, gây ra một trận oanh tạc.

Coi dù là mấy năm sau, cô cố tình hay vô ý né tránh anh, cô lại vẫn có thể nhìn thấy anh. Vì đầy đường toàn là áp-phích của anh, các trung tâm mua sắm toàn là ảnh anh làm đại diện.

Biết rõ anh không yêu cô, nhưng cứ mỗi lần cô đi trên đường phố, nhìn thấy những tấm ảnh của anh, liền ngây người như một kẻ ngốc, sau đó quan sát tỉ mỉ xem anh so với trong ký ức của cô có thay đổi gì không.

Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo ở trong mộng nhịn không được thấp giọng thổn thức lần nữa.

Khóc và khóc, Kiều An Hảo khóc đến tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Cô choáng váng mở mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, đờ đẫn một hồi thật lâu, mới phát hiện mình đã thấy một giấc mơ dài, cái gối đã bị cô khóc đến ướt đẫm.

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ đêm. Hồi chiều về nhà, uống thuốc, cô ngủ một mạch cho tới bây giờ.

Kiều An Hảo xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm thuốc, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào nhà bếp rót một ly nước.

Kiều An Hảo trước tiên uống thuốc, rồi mới lấy gói sủi cảo trong tủ lạnh đem đi nấu một ít, sau đó một mình ngồi trước bạn ăn lớn, cúi đầu, chuyên tâm ăn.

Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.