Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương Thông
Đăng vào: 12 tháng trước
Quả nhiên tôi chỉ cần làm tốt nghề "yêu phi" của mình là được.
Nửa tháng sau truyền đến tin tức hoàng đế và thái hậu bất hòa.
- -- Vì Tiêu Kỳ nên lập hậu rồi.
Thái hậu muốn lập nữ nhi Tiết thị bên nhà mẹ hoàng hậu, mà Tiêu Kỳ nhất quyết muốn lập hoàng hậu là "yêu phi" tôi đây.
Chỉ dựa vào xuất thân và lời đàm tiếu của tôi, đương nhiên làm loạn đến sóng gió khắp triều.
Lại 1 tháng, tất cả đột nhiên lắng xuống.
Không có ai nhắc lại chuyện lập hoàng hậu nữa.
Cũng chẳng ai không kiêng nể chỉ trích tôi mê hoặc hoàng đế như thế nào.
Trên triều xảy ra chuyện gì tôi không rõ.
Nhưng có lẽ Tiêu Kỳ sắp không dùng đến tôi nữa rồi.
Hắn đã rất lâu không đến Dao Quang Điện.
Tuy cách dăm ba hôm sẽ ban thưởng đến, nhưng kỳ thực đã lâu rồi tôi không nhìn thấy hắn.
Cho nên hôm nay nửa đêm tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường thấp cạnh cửa sổ của tôi, tôi còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt.
Khồng thắp đèn.
Chỉ ngắm trăng và uống trà.
"Tiêu Kỳ?"
Tôi quên cả gọi "bệ hạ", ngồi dậy mới phát hiện không phải mơ.
"Thái hậu bên đó xử lý xong chưa?"
Không đợi tôi dứt lời, hắn liền nói: "Chưa."
"Ờ."
Trong chốc lát cả 2 đều im lặng.
"Nàng không ngủ à?"
Bàn tay cầm ly trà của Tiêu Kỳ dừng một chút.
Hắn đặt ly trà xuống rồi rảo bước đến giường tôi.
- -- Ặc...
"Giường chiếu ở điện phụ toàn bụi."
Hắn nằm thẳng xuống.
Tôi chỉ đành nhích vào bên trong.
Hắn không có ý nghĩ gì khác, bởi vì vừa nằm xuống liền quay lưng lại với tôi.
Tôi chớp mắt, cũng quay lưng với hắn.
Tôi ép bản thân để trống đầu óc, nhanh chóng đi ngủ, đột nhiên hắn hỏi tôi:
"Tô Thanh Thanh, tại sao nàng muốn xuất cung?"
Tiếng lòng thay tôi trả lời: [Tự do đó.]
"Trẫm cũng có thể..."
Nói được nửa, hắn lại nói, "Sau khi xuất cung nàng muốn làm gì?"
"Vẫn chưa nghĩ xong. Có điều ta nghe tiểu nương nói, có một số cô nương làm tú nương cũng có thể nuôi sống bản thân."
Hiếm khi tôi nghe thấy 1 câu trong lòng Tiêu Kỳ, hắn nói: [Chẳng trách cả ngày vùi đầu thêu thùa.]
Tôi im lặng.
Bồng nhiên hắn quay người qua.
"Tô Thanh Thanh, nàng thích nam tử như thế nào?"
Sống lưng tôi cứng đờ, không dám quay lại nhìn hắn.
"Bệ hạ thì sao? Ngài thích nữ tử như thế nào?"
Hắn bị tôi hỏi khó.
"Dù sao cũng không phải kiểu người như ta."
"Ai nói?"
"Ta tự nói." Tôi học theo giọng điệu của hắn, "Dung tục tầm thường!"
"Lúc đó trẫm... trẫm là loại người phàm phu tục tử, chọn người vì nhan sắc đó ư?"
"Ngài còn nói đầu óc ta không tốt, thích bịa chuyện."
Tiêu Kỳ chống người dậy, nắm vai tôi: "Vậy trẫm còn từng nói nàng tính cách thuần thiện, thật thà hồn nhiên..."
Tôi quay đầu lại mặt đối mặt với hắn:
"Không sao, dù sao thì ta cũng sẽ không thích người như ngài."
Lời của Tiêu Kỳ đột nhiên im bặt.
Đôi mắt cười lên liền có ánh đèn rực rỡ đó như sao băng rơi xuống.
Hắn ngồi dậy.
Trầm mặc.
Ngoài cửa gió thổi lá cây xào xạc.
Hồi lâu sau, không khí lắng xuống.
Giọng nói của hắn cũng lạnh đi.
"3 ngày sau, trẫm đưa nàng xuất cung."
Mãi đến 1 khắc sau khi Tiêu Kỳ rời khỏi, vai tôi mới thả lỏng ra.
- -- Aizz.
Quả nhiên tôi là một cô nương thích bịa chuyện.
- -- Rõ ràng thích Tiêu Kỳ.
- -- Vô cùng thích ngài ấy.
Thích đến mức phản ứng đầu tiên khi nhận ra chính là rời đi.
- -- Ngài ấy lại không phải là của một mình tôi.
- -- Ngài là của cả hậu cung, của toàn thiên hạ.
Nhưng 2 kiếp rồi tôi mới được yêu thương 1 lần.
Tôi muốn mang nó niêm phong lại, giấu đi.
- -- Chỉ cần tôi rời đi.
- -- Chỉ cần tôi không tận mắt nhìn thấy.
Thì ngài ấy sẽ mãi mãi là Tiêu Kỳ chiều chuộng tôi, độc sủng tôi, làm chống lưng cho một mình tôi.
- -- Tốt biết bao.
[HẾT CHƯƠNG 20]