Đăng vào: 12 tháng trước
Bên trong gian phòng ánh nến bập bùng, chiếu rọi từng góc nhỏ trong phòng.
Mạc Thủy đang cùng Phương Dược Nghi đánh cờ, chẳng chút mảy may chú ý nào đối với sự xuất hiện của Vân Ngạo Phong.
Cho đến khi ván cờ kết thúc, Phương Dược Nghi thua thảm hại. Dựa theo luật lệ đưa ra trước lúc động vào các thế cờ, thì trên gương mặt tuấn tú nào đó, được bút lông cọ rửa một phen, đen như đít nồi.
Mắt thấy Phương Dược Nghi lại thua nữa, Đàm Quân Thư được hai người kia đặt là luật, ngay lập tức vui vẻ cầm bút lên, xẹt một đường, trên mặt Phương Dược Nghi lại đen thêm một chút.
"Thư Thư, huynh có thể nương tình một chút không? Nhìn xem, gương mặt soái khí ngời ngời của ta, cũng đã đen tới mức này rồi!"
Chẳng thèm để ý Phương Dược Nghi ra vẻ đáng thương cáo trạng, sự chú ý của Đàm Quân Thư lại có hơi sai lệch, đặt trên người Vân Ngạo Phong.
"Ngũ sư đệ có chuyện gì muốn nói sao? Nét mặt không tốt như vậy."
Vốn là ngồi bên cạnh xem đánh cờ, Vân Ngạo Phong lại không xem lọt mắt, tâm trạng bất ổn, thất hồn lạc phách. Thời gian này, đúng là xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, mà dường như, tất cả đều có liên quan đến hắn, khó có thể bình tĩnh được.
"Hả? À, đệ không có, chỉ là đang nghiền ngẫm nước đi này của tứ sư huynh thôi."
Vân Ngạo Phong vươn tay, tùy tiện chỉ chỉ một quân cờ trên bàn cờ. Cứ nghĩ nói bừa sẽ chẳng ai chú ý tới, nào ngờ được, quả thật hắn lại chỉ ra một điểm sai trong nước đi của Phương Dược Nghi kia.
Nghe hắn nói như vậy, ba người đồng loạt nhìn chăm chú vào bàn cờ, ý định tìm ra chỗ sai. Nhìn một hồi lâu, rốt cuộc Đàm Quân Thư ngẩng phắt đầu lên, đôi đồng tử sáng rực.
"Đúng nhỉ? Quân cờ này, nếu như đi hướng bên này, chỉ cần một bước đơn giản như vậy là có thể thắng rồi. Sao lúc nãy ta không phát giác nhỉ!"
Đàm Quân Thư giơ tay, diễn lại vài động tác. Lúc này, Mạc Thủy và Phương Dược Nghi cũng đều nhìn ra điểm sai sót. Trong lòng người nào đó, đau đớn khôn nguôi, mặt nhăn lại như ăn phải khổ qua.
"A, ta đúng là đãng trí mà, một chút sơ lược đơn giản như vậy cũng nhìn không ra. Mà, thật không ngờ, ngũ sư đệ còn có thiên phú đánh cờ như vậy a!"
Vân Ngạo Phong chẳng tỏ vẻ gì trước lời tán thưởng của Phương Dược Nghi, hồn vía lại chẳng rõ tung tích ở đâu.
"Ngũ sư đệ quả nhiên thông minh hơn người, một điểm nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra. Chi bằng, cùng ta đánh một ván đi, thế nào?"
Nghe Mạc Thủy đề nghị, Vân Ngạo Phong hơi e ngại. Bởi vì, hắn căn bản không biết đánh cờ a. Vừa rồi chỉ là do trùng hợp, tùy tiện vung tay một cái đã nhận được mấy lời như "thiên phú", "thông minh hơn người". Quả thực là... có chút, ngượng ngùng a.
Đang định nói lời từ chối. Chỉ là, Đàm Quân Thư lại đem hắn đẩy tới chỗ ngồi vừa rồi của Phương Dược Nghi, đối diện với Mạc Thủy.
"Đúng a sư đệ. Ngươi hay là cũng cùng hắn phân tranh một phen, để cho bọn ta được mở rộng tầm mắt đi?"
Nghe Đàm Quân Thư nói, Vân Ngạo Phong không biết nên khóc hay nên cười. Y là nhị sư huynh, bây giờ nếu như cự tuyệt, vậy thì thất thố quá.
Không biết làm thế nào mới tốt, tâm tình căng thẳng, hắn cũng đành phải dời sự chú ý lên bàn cờ.
"Vậy, xin tam sư huynh chỉ giáo!"
Và, nửa khắc đồng hồ sau. Họ phát hiện, Vân Ngạo Phong vốn chẳng có thiên phú gì. Mỗi nước đi của hắn đều lung tung không có kết cấu. Thậm chí, phảng phất cũng không tồn tại bất cứ quy luật gì, tùy tiện đến tột đỉnh.
Nhưng, một khắc trôi qua...
"Sư huynh, huynh thua rồi!"
Kỳ thực, kết quả này cũng chẳng nằm trong dự liệu của Vân Ngạo Phong. Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần thua thảm hại, nhưng cho đến bước cuối cùng, hắn lại vô tình làm cho đối phương sắc mặt ngưng trọng, cuối cùng, hắn thắng.
Thắng ngoài ý dự liệu, thắng bất đắc dĩ. Vận may của hắn có vẻ tốt nhỉ?
Mạc Thủy tuy thua, nhưng hắn cũng không hề oán giận nửa lời. Trái lại, thần sắc càng lộ ra sắc bén vài phần. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, không nhìn rõ ý vị. Chỉ là, phảng phất giống như mang theo ý cười, cơ hồ có thể đem người nhìn nuốt chửng.
"Đúng vậy, ta thua rồi!"
Mạc Thủy từ trên ghế đứng lên, khẽ phất tay áo. Giọng điệu điềm nhiên đến lạ kỳ.
Vân Ngạo Phong cũng học theo đứng lên, đưa mắt nhìn phía Đàm Quân Thư, y còn đang kinh ngạc ngay đơ.
Một lúc sau, mới đưa tay giơ ngón cái lên trước mặt hắn, ánh mắt sáng rực, phấn khởi kêu lên: "Sư đệ, khâm phục khâm phục, cho ngươi một like!"
"Hả? Huynh cũng là..." Vân Ngạo Phong kích động kinh hô. May mắn lời tiếp theo chưa thốt ra. Nhưng mà, không ngờ Đàm Quân Thư cũng là...
.
Vân Đào phong, là phong đứng vị trí thứ mười trong Hướng Linh Sơn phái.
Nghĩa như tên gọi. Vân Đào phong quanh năm suốt tháng mây trắng lượn lờ, trong không khí quanh quẩn hương hoa đào.
Có thể nói, hoa đào nở rộ trên những tán cây, bạch vụ bay vờn. Mờ mờ ảo ảo, mông mông lung lung, tựa như bồng lai tiên cảnh.
Nhưng hoa đào trong Vân Đào phong, cho dù là bốn mùa trôi qua, nó vẫn sẽ không héo úa, không tàn lụi, không rơi rụng.
Vân Tuân Vũ lúc trước vốn ở Nhược Khê phong. Chỉ là, tư chất và tu vi của y có chút khác biệt so với những đệ tử khác, nên một đường từ Nhược Khê phong được nhảy thẳng lên Vân Đào phong. Mà ở giữa, còn có An Duyệt phong.
Những ngày sống và học cùng các sư huynh đệ mới, có thể nói là không được tốt cho lắm.
Bởi vì sao?
Đơn giản thôi. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.
Vân Tuân Vũ là người mới, tuổi trẻ tài cao. Tự nhiên sẽ có người chướng mắt y, ghen ghét đố kỵ đối với y thôi.
**Đời người ngắn ngủi lắm, lạc quan lên nào.