Đăng vào: 12 tháng trước
Hiii, welcome back cả nhà yêu. Mình sẽ không bao giờ drop bộ truyện này một lần nào nữa. Nghỉ ngơi đúng 10 ngày rồi nên mình quyết định quay lại đây. Tuy nhiên, mình sẽ edit từ từ, không dồn 1 ngày 3 chương nữa (lần này tự hứa với lòng luôn). Khi rảnh hoặc có hứng thì mình sẽ edit nên tiến độ ra chương mình không hứa trước được nha. Cảm ơn mọi người vì vẫn tiếp tục đồng hành cùng mình ♥. Hi vọng mình sẽ mang đến cho các bạn một bản edit chỉn chu hết mức có thể.
----
Ngày hôm sau là ngày chụp ảnh tạo hình.
Khương Chi Chu đi theo đoàn phim, khi nàng định bước lên xe, lại bị Tiểu Ngải chặn lại.
"Cô Thẩm, lão bản của tôi mời cô lên xe của chị ấy."
Khương Chi Chu dùng vẻ mặt vô cảm nói:" Giúp tôi cảm ơn lão bản của cô", rồi bước lên xe.
Trên xe có rất nhiều nghệ sĩ của Tinh Nguyên, có thể xem nhau là đồng nghiệp.
Bên cạnh chỗ ngồi của Khương Chi Chu là đàn chị Tôn Lật, diễn vai phụ trong 《Cửu khúc》 , là vũ tộc tư tế.
Thấy Khương Chi Chu ủ rũ, Tôn Lật nghiêng người bắt chuyện: "Đàn em, sao hôm nay em không đi cùng Thanh Mộng thế?"
Khương Chi Chu lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói lời nào.
"Cãi nhau à?" Tôn Lệ cười mỉa mai, nói: "Không sao đâu, em đừng buồn, nếu con bé muốn được dỗ dành thì em cứ dỗ em ấy một chút là được."
Con mắt nào của cô thấy tôi buồn?
Mặc dù rủa thầm như vậy, nhưng Khương Chi Chu vẫn lịch sự đáp lại: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị."
"Chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau cả mà, người một nhà không cần khách sáo đâu." Tôn Lật cười ha hả, lấy điện thoại ra:"Đàn em, chúng ta kết bạn WeChat đi, chị sẽ chia sẻ nhiều chuyện tốt với em, có thể giúp em dỗ dành Thanh Mộng đấy."
Khương Chi Chu bán tín bán nghi thêm WeChat của Tôn Lật, Tôn Lật liền gửi cho nàng file tài liệu PDF.
Khương Chi Chu nhấp vào, tiêu đề được viết một cách ấn tượng- "Ba mươi sáu kiểu 'lái xe' với bạn gái."
Nàng kéo xuống, đều là hình ảnh hai người phụ nữ, có một vài... tư thế không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội......
Vành tai lập tức đỏ lên. Khương Chi Chu trừng mắt nhìn Tôn Lật, mặc kệ cô, dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt tĩnh tâm.
Trong xe bảo mẫu, Tiểu Ngải vẫn đang giúp Giang Thanh Mộng chườm mắt.
Sau khi chườm một lúc, Tiểu Ngải lấy túi nước ấm xuống, cẩn thận quan sát mắt cô.
Giang Thanh Mộng hỏi: "Còn sưng không?"
Trong mắt vẫn còn hằn tơ máu, Tiểu Ngải đưa kính râm cho cô: "Còn một chút. Lão bản, chị đeo kính vào đi."
Lần trước, lão bản của cô ấy cần đeo kính râm là ba tháng đầu sau khi Khương Chi Chu qua đời. Lúc đó, hầu như ngày nào cô cũng quay phim với đôi mắt đỏ hoe.
Đêm qua cô khóc vì ai? Có phải cô Thẩm không?
Nghĩ đến khả năng này, Tiểu Ngải an ủi, nói:" Lão bản, cô Thẩm kia thật không biết điều, chúng ta đừng quan tâm đến cô ấy nữa. Có rất nhiều người muốn ôm đùi chị, cũng chẳng kém gì cô ấy, chỉ cần chị muốn, tất cả phụ nữ trong giới giải trí này đều thuộc về chị đó."
Thật ra, lão bản của cô ấy vừa giàu có, vừa xinh đẹp, nhưng đôi khi hơi đáng sợ.
Giang Thanh Mộng đeo kính râm, khẽ cười lạnh: "Tối hôm qua em lại thức khuya để đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?"
Tiểu Ngải: "..."
Kỳ thật, cô ấy đã đọc tiểu thuyết về giới giải trí, là đề tài bách hợp.
Là một trợ lý đặc biệt trung thành và tận tụy, cô ấy phải luôn cố gắng tìm hiểu tâm tư của lão bản mình. Tuy Tiểu Ngải thẳng tính nhưng rất biết cách học hỏi. Trên trang bách hợp Bích Giang có rất nhiều truyện về ảnh hậu và tiểu hoa đán lưu lượng, rất phù hợp với tình hiện tại của lão bản cô ấy. Trước tiên, cô ấy sẽ xem một vài bộ, để xem có giúp ích được gì cho con đường tình cảm trong tương lai của lão bản mình hay không.
Giống như hiện tại——
"Lão bản, nếu chị thực sự quan tâm đến cô Thẩm thì nên giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu đi. Nếu chị không nói, cô ấy cũng không hỏi thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng thêm xa."
Giang Thanh Mộng chế nhạo: "Ai nói tôi quan tâm đến em ấy?"
Chỉ là cô ấy trông rất giống nàng, cô chỉ muốn lợi dụng điểm này nên mới nguyện ý nói chuyện cùng cô ấy.
Tiểu Ngải: "..."
Chị đã khóc vì cô ấy đến mức mắt sưng húp, còn dám nói rằng mình không quan tâm ...
Giang Thanh Mộng hiểu rõ diễn biến nội tâm của Tiểu Ngải, khẽ thì thầm:" Không phải vì em ấy."
Cô ấy không đáng để cô khóc.
Tiểu Ngải: "..."
Mình nghĩ sai rồi sao? Không phải vì cô Thẩm, vậy thì chỉ có ... người kia.
Đó là vết sẹo trong tim cô, mỗi khi muốn kết vảy, đều sẽ nứt ra. Tiểu Ngải không dám nhắc đến, đành im lặng như gà.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Giang Thanh Mộng mím môi, khẽ nói: "Em ấy không có hứng thú, tại sao tôi phải giải thích cho em ấy....."
Giọng nói của cô vừa trầm vừa nhỏ. Tiểu Ngải không thể nghe rõ, cô ấy nhìn lão bản của mình: "Lão bản, chị nói gì vậy?"
Giang Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không có gì."
*
Khi đến trường quay, Giang Thanh Mộng xuống xe, tiến vào phòng thay đồ, thoạt nhìn là muốn tìm Khương Chi Chu trong đám người.
Khương Chi Chu cũng vô thức nhìn Giang Thanh Mộng trong đám đông.
Tầm mắt các nàng va vào nhau trong vài giây. Nhịp tim Khương Chi Chu bắt đầu gia tốc, nàng nhanh chóng dời tầm mắt. Giang Thanh Mộng nhếch môi cười lạnh, trực tiếp đi vào phòng thay đồ.
Nam, nữ chính đều có phòng thay đồ và đội trang điểm riêng. Khương Chi Chu nhìn cô bước vào trong phòng thay đồ, nàng buông tiếng thở dài rất khẽ.
Làm tóc, mang mũ trùm đầu, trang điểm.
Hóa trang theo cách cổ trang rất rắc rối, phải mất hàng giờ để làm tóc.
Đêm qua, Khương Chi Chu ngủ không ngon giấc. Nàng ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, để các nhân viên trang điểm tùy ý làm việc, còn mình thì gật gà gật gù. Lúc gần như chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng hét bên tai——
"Cô đang làm cái gì vậy!"
Mọi người trong phòng thay đồ đều nín thở. Họ nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Trần Du đứng dậy vỗ bàn, chỉ vào một cô gái nhỏ, quát lớn:" Cô xem cô vẽ lông mày của tôi thành cái dạng gì rồi? Cô có vẽ được không thế! Nếu không thì đổi người khác đi!"
Cô bé đỏ bừng mặt, giàn giụa nước mắt, cúi đầu xin lỗi: "Chị Du, em xin lỗi, là do kĩ năng của em quá kém."
Chị Trương, trưởng nhóm trang điểm vội vàng chạy đến giải vây, cúi đầu cúi người nói:" Du lão sư, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Đây là Tiểu Mai, là người mới, mong cô thông cảm, tôi sẽ thay em ấy hóa trang giúp cô." Cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Mai:" Còn không mau tránh ra."
"Chị Trương, em tin vào tay nghề của chị." Trần Du ngồi xuống, liếc nhìn Khương Chi Chu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói:" Thật là, bây giờ chó hay mèo gì cũng đều được nhồi vào đoàn làm phim."
"Vâng, vâng, vâng, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ em ấy. Du lão sư, nhắm mắt lại, tôi sẽ dốc toàn lực hóa trang cho cô." Chị Trương một bên vẽ lại lông mày cho Trần Du, một bên đảo mắt nhìn mọi người:" Mọi người đừng vây ở đây xem náo nhiệt nữa, mau làm việc đi."
Phòng thay đồ lại tiếp tục bận rộn.
Cô bé bỏ đi với hốc mắt đỏ hoe. Khi đi ngang qua Khương Chi Chu, Khương Chi Chu liền mở mắt ra, giữ chặt lấy cô ấy:" Tôi trông rất xấu xí, cũng đóng vai bị hủy dung trong phim, em cứ tùy tiện hóa trang cho tôi là được rồi."
Lời vừa nói ra, phòng thay đồ lại trở nên yên tĩnh.
Toàn bộ người của Tinh Nguyên không ai không biết rằng Thẩm Tinh Hà muốn tài nguyên nhưng không có tài nguyên, muốn có kỹ thuật diễn nhưng không hề có kỹ thuật diễn, điều duy nhất mà cô ấy có chỉ là khuôn mặt của mình.
Nếu trước đây từng nói như thế thì cũng không sao. Sau khi Thẩm Tinh Hà mắc bệnh trầm cảm, ánh mắt cô ấy rất thê lương. Sau vụ tai nạn xe cộ, cô ấy trở nên lạnh lùng, cao ngạo. Khi tâm tình không tốt, một cái nhìn chằm chằm cũng có thể khiến người khác sợ hãi không thể thốt nên lời.
Đây không phải là Khương Chi Chu, nhưng cô ấy đã hoàn toàn học được khí thế lạnh lùng, xa cách hàng nghìn dặm của Khương Chi Chu.
Nếu nàng trông xấu xí, 90% sao nữ trong làng giải trí sẽ không sống nổi.
Mọi người trong phòng thay đồ nhìn nhau, âm thầm trao đổi chuyện bát quái bằng ánh mắt.
Ba phụ nữ là đủ cho một bộ phim truyền hình, phòng thay đồ của đoàn phim sẽ không bao giờ thiếu sự sống động.
Sắc mặt Trần Du trông rất khó coi, nhưng vì cố ý kìm nén lại, liền trở thành màu trắng xanh.
Chị Trương thầm than một tiếng với tổ tiên, nhưng ngoài miệng lại nói:" Mọi người ngây ra đó làm gì thế, còn không mau nhanh lên, các người muốn liên lụy cả đoàn phim phải tăng ca theo mình rồi cùng chờ khấu trừ tiền lương đúng không?"
Nói đến khấu trừ, mọi người lập tức ngưng bàn tán. Phòng thay đồ lại sôi nổi trở lại.
"Chị Văn Văn, thế còn son môi bằng bột đậu này thì sao?"
"Tiểu Hà à, đừng vẽ lông mày cho chị, trông thô tục quá."
"Chị Lật, vì chị đóng vai phượng hoàng nên theo kế hoạch trang điểm, em sẽ đánh bóng mắt màu đỏ cho chị."
"Màu đỏ quá thô tục, làm sao có thể tôn lên vẻ đẹp của tôi được?"
"Cũng không còn cách nào khác, đây là kế hoạch của đoàn."
Khương Chi Chu cầm cây chì kẻ mày, đưa cho Tiểu Mai: "Vẽ đi, chỉ cần vẽ một nửa khuôn mặt là được, tôi phải mang mặt nạ bên má trái."
Tiểu Mai nín khóc, nhận lấy bút chì.
"Đừng để nước mắt rơi vào mặt tôi." Khương Chi Chu nhắm mắt lại, để cho cô ấy vẽ lông mày, một lúc lâu sau, nàng khẽ an ủi:" Khi mới ra mắt, tôi cũng thường xuyên bị mắng."
Tiểu Mai sụt sịt, nghẹn ngào hỏi, "Vậy thì chị ... chị có khóc không?"
"Không, cảm xúc và nước mắt phải được sử dụng trong phim, tôi không muốn lãng phí chúng ở bên ngoài."
"Chị ... ra mắt .....được bao lâu rồi ...?"
"Được một thời gian dài rồi." Khương Chi Chu ra mắt hơn mười năm, đương nhiên là rất lâu. Nguyên chủ ra mắt năm 16 tuổi, nếu miễn cưỡng vẫn có thể xem như lâu:" Ngành nghề này là như vậy đấy, người mới vào nghề luôn cúi đầu khom lưng, làm ra vẻ đáng thương. Tuổi tác tỷ lệ thuận với trình độ, có thể trong tương lai, em sẽ trở thành bậc thầy hóa trang, rồi mọi người sẽ đổ xô nhờ em tạo hình."
Khi Khương Chi Chu nói câu này, trên mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng Tiểu Mai lại cảm thấy thích thú trước lời nói của nàng.
Trang điểm xong, bắt đầu thay quần áo.
Nữ thứ Dận Nguyệt do Khương Chi Chu thủ vai có hai bộ trang phục với hai tông màu khác nhau. Nền trắng và hoa văn đỏ là trước khi tẩu hỏa nhập ma, nền đỏ và hoa văn đen là sau đó.
Khương Chi Chu đều thử cả hai bộ. Cô đứng trước gương, hỏi Tiểu Mai:" Trông có đẹp không? Em nghĩ tôi mặc bộ nào đẹp hơn?"
Tiểu Mai: "Cả hai bộ đều đẹp, mặc màu trắng trông mát mẻ và tiết chế hơn, còn màu đỏ trông rất quyến rũ, mị mà không yêu.
"Vậy à." Khương Chi Chu không khỏi có chút đắc ý: "Dù tôi mặc gì đi chăng nữa thì cũng rất đẹp."
Cánh cửa phòng thay đồ độc quyền bên trong mở ra, Giang Thanh Mộng bước ra ngoài.
Ánh mắt của mọi người đều bị cô thu hút.
Giang Thanh Mộng ăn mặc như nam giới, tóc buộc dải lụa, lông mày kẻ dài, mũi cao, áo bào trắng tung bay. Tuy xưng là anh hùng, nhưng vẫn có vài phần nữ tính, có thể nhìn ra đây là một cô gái.
Điều này luôn xảy ra trong các bộ phim truyền hình cổ trang trong nước. Chỉ cần buộc tóc, mọi người đều nhắm mắt làm ngơ về việc đây là nữ phẫn nam trang.
Khương Chi Chu nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, lúc Giang Thanh Mộng nhìn đến mình thì nàng đã kịp thời thu lại tầm mắt.
Giang Thanh Mộng cũng nhìn nàng vài giây, không nói gì. Cô nhìn sang chỗ khác, ánh mắt luôn dịu dàng, trong sáng bỗng lóe lên tia tối tăm.
Nhiều nhóm chó săn trong phòng thay đồ tập trung xung quanh Giang Thanh Mộng để nịnh nọt.
Khương Chi Chu chọn linh kiện trên giá đồ, cuối cùng chọn được một chiếc đai buộc trán màu đỏ thẫm, cùng kiểu với hoa văn đỏ trên y phục của nàng.
Nàng đưa đai buộc cho Tiểu Mai rồi chỉ vào Giang Thanh Mộng trong đám người:" Em đưa cái này cho chị ấy, bảo chị ấy mang thử đai buộc này để che hai lọn tóc mai thử xem sao. Nếu chị ấy có hỏi, em cứ việc nói đây là ý tưởng của em."
Tiểu Mai nghi ngờ, liếc nhìn nàng. Khương Chi Chu nói: "Trông chị ấy rất đẹp, chị ấy sẽ càng đẹp hơn nếu mang đai buộc này."
Tiểu Mai nghe lời, mang đai buộc trán đi. Giang Thanh Mộng lịch sự nhận lấy, nhã nhặn dùng thử. Sau khi thử, cô thấy hiệu quả thực sự tốt, đai buộc đỏ trên trán làm giảm vẻ nữ tính trên mặt, tăng thêm một chút ngông cuồng.
Giang Thanh Mộng hỏi Tiểu Mai: "Em tên gì?".
Tiểu Mai khẽ nói: "Giang lão sư, em tên là Mai Huỳnh, Mai trong hoa mai, Huỳnh trong đom đóm."
Giang Thanh Mộng cười, nói: "Tên của em rất hay. Bắt đầu từ ngày mai, em đến phòng thay đồ của tôi đi."
Mai Huỳnh là người tốt bụng, cô ấy liếc nhìn Khương Chi Chu, do dự một chút, liền kề vào tai Giang Thanh Mộng để nói sự thật.
Giang Thanh Mộng cẩn thận lắng nghe, sau đó mỉm cười, nói:" Sáu giờ sáng mai, em nhớ đi làm đúng giờ, đừng đến muộn. Tôi có nguyên tắc quá tam ba bận, không được lặp lại một lỗi quá ba lần." Giọng nói đầy dịu dàng, nhưng lại rất nghiêm khắc.
Nói xong, cô nhìn về phía Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu tránh tầm mắt của cô, nàng nhìn gương, mang một chiếc mặt nạ đỏ lên như không có gì xảy ra.
Giang Thanh Mộng cong môi, bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến khu chụp ảnh.
Các diễn viên chính và diễn viên phụ được quay theo trình tự, họ cũng phải thay đổi trang phục trong suốt thời gian quay chụp. Giang Thanh Mộng phải thay đồ nam và đồ nữ, Hứa Thịnh và Khương Chi Chu thay hai bộ trước và sau khi hắc hóa.
Sau một ngày lăn lộn, việc quay chụp tạo hình coi như xong, phần còn lại được chuyển cho đội hậu kỳ xử lý.
Khương Chi Chu trở lại phòng thay đồ để tẩy trang. Nàng vừa bước vào phòng, đang định xoay người đóng cửa lại liền thấy Giang Thanh Mộng bước vào cùng.
Khương Chi Chu sững người.
Giang Thanh Mộng đóng cửa, khóa trái, tựa lưng vào cửa.
Cô đã đổi lại bộ quần áo bình thường, tẩy trang, khuôn mặt thanh tú có chút phờ phạc, trong mắt hằn lên tơ máu, đáy mắt hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.
Khương Chi Chu nhìn cô, lớp vỏ cứng rắn bên ngoài mềm đi từng chút một.
Làm sao lại có một người như vậy, từng động tác, từng cử chỉ, từng nụ cười, đều chọc vào yếu điểm của chính nàng. Khi nhìn thấy cô khóc, nàng không khỏi xót xa. Khi thấy cô đến gần, tuyến phòng thủ tâm lý mà nàng từng xây dựng bỗng dưng sụp đổ ngay tức khắc.
Giang Thanh Mộng cười với Khương Chi Chu, ánh mắt sáng ngời, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng:" Tại sao em lại trốn tránh chị? Chị đã nói, sau này em không thể trốn chị nữa ....."
Khương Chi Chu rũ mi mắt, im lặng.
"Em nhìn em đi, đến bây giờ còn muốn trốn........" Giang Thanh Mộng lại nở nụ cười, cô dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Khương Chi Chu giống như nhìn con mồi rồi đột nhiên nắm lấy tay trái nàng, vén tay áo lên, đưa đến bên môi, há miệng, hung hăng cắn xuống.
Bên tay truyền đến cảm giác đau nhói thấu xương, đau đến da đầu tê dại, tay run rẩy không ngừng.
Khương Chi Chu cau mày, không rút ra, không giãy dụa, chỉ siết chặt tay, nghiến chặt răng, không rên một tiếng.
Mãi cho đến khi mùi máu nhàn nhạt thấm vào khoang miệng, Giang Thanh Mộng mới thỏa mãn nhả ra. Cô liếm vết máu trên môi, cười tươi như hoa.
"Quá tam ba bận, em nhớ cho kỹ, đây là lần đầu tiên."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.