Chương 162: 162: Hoảng Loạn

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Khi đến bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong.

"Bây giờ Hoàng Phong đã liên hệ với các thành viên ban quản trị nhưng có thể sẽ hơi khó khăn!" Người đang nói chính là Hoàng Hạo Trạch.

"Hay là nhờ nhà họ Hoắc giúp đi, thế lực của nhà họ Hoắc lớn hơn hơn chút."
"Không cần!" Bà Lâm đột nhiên lên tiếng: "Đây là chuyện của nhà chúng ta, không cần thiết lôi người khác vào!"
Im lặng một lúc rồi Lâm Mộc Giai nói: "Nhưng chắc chắn bây giờ Hoàng Phong đang rất cực khổ!"
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt thấy vô cùng khó chịu khi nghe những gì bọn họ nói.

Cô lau nước mắt sau đó đẩy cửa bước vào.

Thấy Đỗ Minh Nguyệt đi vào, mọi người lập tức ngừng nói.

"Minh Nguyệt, cháu đến rồi à?" Lâm Mộc Giai bước tới kéo cô lại.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, giả vờ như không biết gì cả: "Cậu Hạo Trạch cũng đến à, mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?"
Lâm Mộc Giai lắc đầu: "Không có gì, nói bâng quơ thôi."
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại, sau đó đi đến cạnh bà Lâm.

"Bà ơi, sức khỏe bà thế nào rồi?"
Bà Lâm đã thay đổi cách nhìn về cô rất nhiều nên cũng có thái độ tốt hơn với cô.

"Hôm nay cũng khỏe, mà sao không ở nhà ngủ thêm đi?"
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, dịu dàng nói: "Con ngủ không được.

Hôm qua Hoàng Phong bị bệnh, con chăm sóc cho anh ấy cả đêm, trong lòng vẫn thấy rất lo!"
Bà Lâm nghe Lâm Hoàng Phong bị bệnh, lập tức ngồi dậy.

"Cháu nói cái gì? Hoàng Phong bị bệnh sao?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, trả lời bà: "Vâng thưa bà!"
Bà Lâm thở dài, tự trách mình: "Tất cả đều là lỗi của bà.


Nếu không phải do bà thì mọi chuyện đã không như bây giờ!"
"Mẹ, không phải lỗi của mẹ, là lỗi của tên vô ơn kia.

Nhà họ Lâm chúng ta đối xử tốt với hắn như vậy mà hắn ta còn muốn tranh giành tài sản." Lâm Mộc Giai tức giận nói.

Hoàng Hạo Trạch đứng bên cạnh an ủi bọn họ: "Bây giờ không phải là lúc tự trách mình.

Điều quan trọng bây giờ là lấy lại tập đoàn Lâm Thị!"
"Đúng, con nói đúng lắm!" Lâm Mộc Giai gật đầu.

Nhưng làm sao để lấy lại tập đoàn Lâm Thị.

Người đàn ông Lâm Chí Khanh này, bây giờ chắc chắn đang rất hả hê.

Lúc này, mọi người lại nhíu mày.

Trần Như Ngọc đã tỉnh dậy, cô ta nhìn xung quanh liền biết nơi đây là bệnh viện.

Còn ba mẹ cô ta bất ngờ chạy đến khi biết tin, khóc cạn nước mắt ở phòng bệnh.

Đột nhiên Trần Như Ngọc nghĩ, tại sao kẻ ác làm việc xấu có thể nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật mà cô ta lại phải đi tìm cái chết.

Không được, cô ta phải khiến Lâm Hiên Hữu đi xuống địa ngục mới đúng!
Buổi tối, khi Lâm Hoàng Phong say khướt trở về, cuối cùng nhờ có Tiêu Hồng Quang đỡ anh về.

Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy liền đến đỡ lấy anh.

"Chuyện gì vậy, sao anh ấy lại uống say như vậy! Hôm qua anh ấy mới bị bệnh mà."
Tiêu Hồng Quang xoa xoa bả vai, thở dài: "Chính là do đám thành viên ban quản trị của tập đoàn Lâm Thị cố tình gây khó dễ cho anh ấy, cứ bắt anh ấy uống rượu dù họ biết rõ anh ấy không được khỏe.

Tôi thấy đám cáo già này chủ yếu là đang nhân cơ hội để trả đũa đây mà!"
Nghe Tiêu Hồng Quang nói như vậy thì Đỗ Minh Nguyệt cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Cô đặt anh lên vai mình, mỉm cười với Tiêu Hồng Quang.

"Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về!"
Tiêu Hồng Quang xua tay: "Đây là việc tôi nên làm mà.

Tôi đi đây, cô làm cho anh ấy tỉnh rượu nhé!"
"Được!"
Đỗ Minh Nguyệt vất vả đưa Lâm Hoàng Phong lên lầu, đặt anh xuống giường.

Thấy bộ dạng khó chịu của anh khiến cô cũng thấy khó chịu trong lòng.

Cô đi lấy khăn, nhúng vào nước lạnh rồi lau cho anh.

"Nhìn thấy anh như thế này khiến em cũng rất khó chịu.

Rõ ràng là một người vô cùng kiêu ngạo mà bây giờ lại thành ra thế này." Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói.

Lâm Hoàng Phong dường như nghe được lời cô nói, anh trở mình rồi nắm lấy tay cô.

Tay anh khô nhưng ấm áp, dù không nói nhưng cô cũng đã biết anh muốn nói gì.

Chắc là đang an ủi cô để cô không buồn nữa.


Cô lấy khăn lau người cho anh, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa ra thì thấy má Ngô bưng một bát nước đứng ở cửa.

"Mợ, đây là nước mật ong để giải rượu.

Mợ cho cậu chủ uống đi!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Cảm ơn dì!”
Câu nói này khiến má Ngô giật mình: "Việc này có gì phải cảm ơn chứ.

Thấy cậu chủ như vậy, trong lòng tôi cũng khó chịu!"
Đỗ Minh Nguyệt mím môi rồi nhìn Lâm Hoàng Phong.

Cô cụp mắt xuống để che đi mọi cảm xúc.

Sau đó cô lại mỉm cười như muốn cổ vũ lẫn nhau vậy: "Không sao đâu, cháu tin tưởng Hoàng Phong.

Anh ấy chắc chắn sẽ phấn chấn lên.

Cảm xúc của cô đã cảm hóa được má Ngô, bà ấy mỉm cười: "Mợ nói đúng, cậu chủ sẽ không bị đánh đổ nhanh như vậy được!"
Đỗ Minh Nguyệt đút nước mật ong cho Lâm Hoàng Phong, cô đưa tay ra vuốt nhẹ lông mày đang cau lại của anh.

Sau khi vuốt, anh mới ngủ yên hơn được một chút.

Đến nửa đêm, Lâm Hoàng Phong thức dậy, thấy Đỗ Minh Nguyệt cuộn tròn ở bên cạnh anh như một đứa trẻ.

Tay cô cứ nắm lấy anh, rõ ràng là bất an vô cùng.

Đỗ Minh Nguyệt thế này khiến Lâm Hoàng Phong thấy đau lòng.

Anh yên lặng nhìn cô một lúc rồi cúi xuống hôn lên trán cô.

Sáng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Lâm Hoàng Phong đâu.

Đỗ Minh Nguyệt có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh ở bên cạnh, nó nhàn nhạt mà lại vô cùng sâu sắc.

Cô đi xuống lầu thì thấy má Ngô đang dọn phòng.

Bà ấy thấy cô đi xuống liền bưng một bát canh cá ra.


"Mợ chủ, mợ tỉnh rồi.

Cái này là do họ hàng nhà tôi ở nông thôn đặc biệt mang đến, ăn rất ngon, mợ ăn thử đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bát canh cá, cô cầm lấy đang định uống thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi tanh.

Sau đó đặt bát xuống chạy vào nhà vệ sinh khiến má Ngô sợ đến nhíu mày.

Bà ấy vội vàng đặt bát xuống dưới bàn rồi đi theo xem thử.

"Mợ chủ, mợ làm sao vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết mình bị làm sao nữa… Lẽ nào cô bị bệnh thật rồi? Bây giờ là thời khắc quan trọng sao cô có thể bị bệnh được.

Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, hoàn toàn không nghe bà ấy nói nên đành hỏi lại lần nữa.

"Mợ chủ, có phải mợ không được khỏe không?"
Đỗ Minh Nguyệt hoàn hồn lại, lắc đầu: "Không sao đâu má Ngô, chắc dạ dày không được khỏe thôi.

Cháu muốn ăn đồ chua, dì tìm chút đồ chua cho cháu đi."
Thím ngô thấy cô nói như vậy thật sự nghĩ rằng dạ dày cô không được khỏe.

Vì vậy lập tức sai người đi mua táo gai về cho cô.

Đỗ Minh Nguyệt ăn mấy trái táo gai mà chẳng thấy chua chút nào, mà dạ dày cũng đã đỡ hơn.

Sau khi ăn cháo xong, cũng xem như đã giải quyết xong.

Má Ngô nhìn những thứ cô đang ăn thì không khỏi thấy lạ.

Từ khi nào mà mợ trẻ có thể ăn chua được như vậy..