Chương 117: 117: Cãi Vã

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Đỗ Minh Nguyệt bị kẹt ở chính giữa, cô cảm thấy có chút lúng túng, chỉ có thể nhìn về phía Lâm Hoàng Phong với ánh mắt cầu cứu.

Lâm Hoàng Phong rót một ly trà, nhấp môi, cuối cùng quyết định ra tay cứu bé thỏ trắng tội nghiệp.

"Muốn ồn ào thì đi ra ngoài mà ồn ào, để bà nội thấy được là ăn gậy bây giờ!"
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt nói, Lâm Hiên Hữu và Lâm Gia Hưng cũng không dám cãi vả nữa.

Bọn họ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà chủ Lâm tức giận, từ nhỏ hai người đã từng bị bà cho ăn rất nhiều cây, nên bây giờ nghe vậy cũng có chút sợ hãi.

Nhưng cho dù là vậy, hai người cũng trừng mắt nhau không ai ưa ai, hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác
Đỗ Minh Nguyệt thở dài một hơi, cô thật sự sợ hai người họ sẽ đánh nhau.

Lúc này bà chủ Lâm cũng đi xuống, bà ta mặc một bộ sườn xám màu xanh, khí chất đặc biệt tao nhã.

"Mọi người có mặt đông đủ rồi, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong, đến đây ngồi ăn cơm đi!"
Mọi người vừa nghe bà ta nói như vậy thì lập tức đứng dậy, đi đến ngồi vào bàn ăn cơm.

Lâm Hoàng Phong không biết bà nội gọi họ đến là có mục đích gì, cơm nước cũng đã bưng lên, Lâm Chí Khanh mở miệng.

"Hoàng Phong, Hiên Hữu mới về nên còn chưa thông thạo một số chuyện ở công ty, nếu nó có làm sai điều gì thì mong cháu lượng thứ!"

Lâm Hoàng Phong nhìn về phía Lâm Hiên Hữu nở một nụ cười rất nhẹ: "Làm sao mà biết được? Phải là cậu ấy tha thứ cho tôi mới đúng chứ!".

Kiếm Hiệp Hay
Trước giờ Lâm Hiên Hữu là người rất cố chấp, nghe anh nói như vậy lập tức kiêu căng đứng lên.

"Tôi không dám, không phải hôm nay anh đã phản bác kế hoạch của tôi sao?"
Lâm Chí Khanh nghe vậy, kỳ quái hỏi: "Kế hoạch gì? Con lại gây phiền phức gì cho anh mình à?"
Lúc này bà chủ Lâm tằng hắng một cái, nghiêm túc nói: "Lúc ăn cơm thì không bàn chuyện công việc!"
Lâm Chí Khanh và Lâm Hiên Hữu không dám phản bác lại, hèn nhát nói một tiếng: "Dạ!"
Đỗ Minh Nguyệt vẫn ngồi trên bàn, cô thật sự rất đói bụng, nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy nhưng cô lại không thể ăn.

Chỉ có chờ bà chủ Lâm lên tiếng mới có thể động đũa.

Đỗ Minh Nguyệt sờ sờ bụng của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy mà chỉ có thể nhìn, thật phí phạm!"
Mấy lời này tuy cô nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Lâm Hoàng Phong nghe được, anh nhìn về phía bà nội, nói: "Bà nội, cháu đói rồi!"
Bà chủ Lâm nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy ăn cơm đi!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe có thể ăn cơm lập tức bật người cầm đũa lên.

Cô thật sự rất đói bụng, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những thứ mà mình thích ăn.

Lâm Hoàng Phong gắp một món mà cô thích để vào chén của cô, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lập tức sáng lên.

Lâm Hiên Hữu nhìn hành động của hai người họ, không nhịn được nói bằng một giọng điệu kì quái: "Từ khi nào mà anh trở nên dịu dàng như vậy? Anh sẽ không coi chị dâu là Trần Như Ngọc đó chứ, tôi nhớ Trần Như Ngọc cũng không xấu như vậy!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe Lâm Hiên Hữu nói như vậy, động tác dừng lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Lâm Gia Hưng đã không ưa người này từ lâu rồi, bây giờ lại vòng vo nói Đỗ Minh Nguyệt xấu nữa.

Trước giờ anh ta là người trọng tình trọng nghĩa, từ lâu đã coi Đỗ Minh Nguyệt là bạn tốt của mình rồi.

Bây giờ Đỗ Minh Nguyệt bị Lâm Hiên Hữu nói như vậy, trong lòng Lâm Gia Hưng tự nhiên cũng tức giận.

"Lâm Hiên Hữu, đến ăn cơm cũng không chặn nổi cái miệng của anh à, mở miệng ra là nói những lời này, đúng là khiến người khác chán ghét."
Lâm Hiên Hữu bị Lâm Gia Hưng mắng cho một trận, sắc mặt cũng có chút bực tức, nói năng cũng trở nên khó nghe.

"Chà, cậu thích vợ của anh trai mình à? Luôn nói đỡ cho cô ta, không phải đang đùa giỡn với chị dâu đó chứ?"
"Bốp!"

Đột nhiên Lâm Hiên Hữu bị tát một cái, người này là Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong ngoẹo cổ, trông giống như bộ dạng khinh bỉ, nhưng sắc mặt thì lạnh như băng.

"Nói đủ chưa?"
Lâm Hoàng Phong vừa nói, không người nào dám hé răng, Lâm Chí Khanh cũng biết những lời nói của Lâm Hiên Hữu có hơi quá đáng, nên nhân cơ hội mắng: "Hiên Hữu, con nói bậy bạ gì vậy, mau xin lỗi đi!"
Lâm Hiên Hữu lần đầu bị đánh như vậy, ngay cả ba của anh ta cũng chưa từng tát anh ta một cái nào.

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Phong, cắn chặt môi, không có ý định nói lời xin lỗi.

Lâm Hoàng Phong nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hiên Hữu chắc chắn sẽ không nói xin lỗi, cười lạnh nói: "Xem ra cậu không hề có ý muốn xin lỗi?"
Lúc này, bà chủ Lâm vẫn đang ăn cơm, hiển nhiên không thèm quan tâm chuyện của bọn họ.

Lâm Chí Khanh nhìn thấy Lâm Hoàng Phong như vậy, biết anh đang rất tức giận, ông ta vội vàng đứng lên.

"Hoàng Phong, cháu đừng để bụng, thằng nhóc này còn nhỏ, nó chỉ đang nói đùa thôi, cháu là người lớn, nể mặt bác, đừng chấp nhặt nữa được không?"
Lâm Hoàng Phong nhìn Lâm Hiên Hữu, hỏi: "Còn nhỏ? Đã hai mươi lăm tuổi rồi, như vậy là còn nhỏ sao, đã làm sai thì phải xin lỗi, đúng không, bác Hai!"
Lâm Chí Khanh biết rõ, lần này Lâm Hoàng Phong thật sự rất tức giận, vì vậy cũng không dám bao che cho Lâm Hiên Hữu nữa, vội vàng nói: "Hiên Hữu, mau xin lỗi đi!"
Lâm Chí Khanh và Lâm Hiên Hữu đứng chung một chỗ, nhìn thấy anh không có động tĩnh gì, lạnh lùng nói: "Hiên Hữu, con đừng có không biết xấu hổ như vậy."
Lâm Hiên Hữu biết rõ, lần này dù cho có như thế nào thì anh ta cũng phải chịu tội với Lâm Hoàng Phong.

Mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng ba cũng không dám bênh vực, anh ta chỉ đành cúi đầu, nói: "Xin lỗi!"
Lâm Hoàng Phong nhấp môi: "Không có ăn cơm sao? Nói lớn lên!"
Cơ thể Lâm Hiên Hữu run rẩy, sau đó hét lớn: "Xin lỗi, nghe chưa?"
Lúc này bà Lâm đã xem đủ trò hề rồi, ba ta biết mình cũng nên ra mặt.


"Làm cái gì vậy? Ăn một bữa cơm thôi mà cũng ồn ào như vậy, được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi!"
Bà nội đã nói như vậy rồi, Lâm Hoàng Phong cũng không muốn làm lớn chuyện nữa, Lâm Hiên Hữu nhìn anh bằng con mắt căm hận.

Đỗ Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng, dù sao thì chuyện này cũng do cô mà ra, cô kéo kéo tay áo Lâm Hoàng Phong, rõ ràng là có ý trách móc.

Cô nói nhỏ bên tai anh: "Còn nhẹ quá!"
Lâm Hoàng Phong nghe cô nói như vậy, cưng chiều cười một tiếng, nói: "Nếu có lần sau, không đơn giản như vậy đâu!"
Bữa cơm kết thúc trong sự lúng túng.

Cuối cùng cũng không ai dám nói chuyện, chỉ nghe tiếng của dao nĩa, có vẻ hơi lạnh lẽo.

Sau khi cơm nước xong, đột nhiên bà Lâm kêu Lâm Hoàng Phong.

"Hoàng Phong, cháu đến phòng làm việc của bà một chuyến, bà có chuyện muốn nói với cháu."
Lâm Hoàng Phong nghe xong, gật đầu nói: "Được."
Anh vỗ vỗ lưng Đỗ Minh Nguyệt, dịu dàng nói: "Em ở đây chờ anh, anh ra ngay!"
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt có hơi sợ sệt, nhưng vẫn đồng ý: "Anh đi đi!"
Cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy, ngược lại giống như đang thể hiện tình cảm vậy..