Chương 76: 76: Quyến Rũ Lâm Hoàng Phong

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Người đại diện vừa nghe xong, lập tức trấn tĩnh cô ta lại.

“Đừng tức giận, để tôi nói cho cô biết, chương trình lần này Lâm Hoàng Phong của tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ đến, cô không phải muốn tiến xa hơn sao?” Người đại diện cười khinh khỉnh nhìn cô ta.

Khi Quý Ngọc Hà nghe thấy Lâm Hoàng Phong sẽ trở lại, đôi mắt của cô ta sáng lên: “Cô nói có thật không? Anh Phong cũng sẽ đến?”
“Đó là đương nhiên, đây là tin tức đang tin cậy, tôi lừa cô làm gì chứ!”
“Nếu đã như vậy, tất nhiên là tôi sẽ đi, hơn nữa còn phải ăn mặc thật xinh đẹp, đợi tôi leo lên được anh Phong rồi, Thúy Hân là cái thá gì chứ!” Quý Ngọc Hà cong khóe môi lên.

Người đại diện phụ họa nói: “Đúng vậy, chỉ cần đi theo anh Phong, Thúy Hân cô ta đến xách giày cho cô cũng không xứng.”
Đỗ Minh Nguyệt vì sự cố giày lần trước, cho nên lần này cô rất cẩn thận.

Chợt nghe nói rằng Lâm Hoàng Phong sẽ đến, vì vậy cô cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Hoàng Phong trong đoàn chương trình.

Lúc này, Triệu Hưng vỗ vỗ vai, ghé vào nói nhỏ bên tai cô: “Này, đây chính là Ngụy Minh Quân, đã từng diễn qua rất nhiều phim truyền hình, được xưng là ảnh đế.”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của anh ta, và thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ tây trang màu xám đang bị rất nhiều người vây quanh đi đến đây.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên Đỗ Minh Nguyệt không nhìn thấy khuôn mặt anh ta.

“Thế nào? Có đẹp trai không?” Triệu Hưng đắc ý hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt cau mày nói: “Xa quá, tôi không nhìn rõ!”
“Không phải chứ?” Nói xong, anh ta vẫn đang khua chân múa tay, như muốn nhìn rõ mặt người trước mắt này.

Đỗ Minh Nguyệt thấy bộ dáng anh ta như vậy, trêu đùa nói: “Anh không lẽ là fan em trai của anh ta?”
Triệu Hưng bị nói trúng tâm, ngượng ngùng phản bác lại: “Không phải, không phải đâu!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh ta với vẻ mặt anh không đáng tin, chỉ có quỷ mới tin anh!
“Này này này, tôi thật sự không phải mà!” Triệu Hưng tiếp tục phản bác.

Đỗ Minh Nguyệt bịt tai lại để tránh bị anh ta đầu độc thêm nữa.

Việc bọn họ đùa giỡn cũng bị Lâm Hoàng Phong nhìn thấy, khuôn mặt Lâm Hoàng Phong trầm xuống, rõ ràng là không vui.

Trong lúc Đỗ Minh Nguyệt đến nhà kho để lấy đồ, đột nhiên đèn bị tắt, sau đó cô bị đẩy vào tường.

Trên lưng cô kịch liệt đau nhức, bất chấp cơn đau, cô lạnh giọng hỏi: “Là ai?”
Người kia không nói gì, nhưng lại nghiêng người và hôn lên môi cô.

Hương vị quen thuộc giữa môi và răng khiến Đỗ Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Trong lúc cô đang ngây người vội đẩy nhanh tốc độ, Lâm Hoàng Phong lướt qua khoang miệng cô như một cơn bão.


Anh từng chút từng chút một công thành chiếm đất, không có một chút dịu dàng.

Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể buộc phải ngẩng đầu lên để đón ý hùa theo anh.

Cho đến khi Lâm Hoàng Phong trừng phạt cắn cô một cái, Đỗ Minh Nguyệt mới đau đẩy anh ra.

Trên môi cô có một vết thương nhỏ, như thể là do anh cố ý.

Đỗ Minh Nguyệt có chút buồn bực, với dáng vẻ này, cô làm sao có thể ra ngoài gặp người được chứ.

“Lâm Hoàng Phong, anh điên rồi à?”
Lời của Đỗ Minh Nguyệt vừa dứt, đã bị anh kéo vào trong ngực.

Mùi nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô, Lâm Hoàng Phong thì thầm nói nhỏ bên tai cô, như những cặp tình nhân nỉ non với nhau.

“Minh Nguyệt, nếu để tôi nhìn thấy cô và những người đàn ông khác thân thiết như vậy nữa, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy sợ hãi, cơ thể cô run lên.


Như là cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như bình thường trấn an cô.

“Tôi chỉ muốn cô ngoan một chút.”
Đỗ Minh Nguyệt mím môi lại, không đồng ý cũng không phản bác.

Nhưng cô biết rất rõ rằng cô không có quyền phản bác.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, rồi vội vàng cầm đạo cụ bước ra ngoài.

Triệu Hưng thấy cô đi lâu như vậy mới trở lại, có chút lo lắng hỏi: “Cô sao vậy? Sắc mặt kém quá.”
Nghĩ đến những lời Lâm Hoàng Phong nói bên tai, cô lặng lẽ giãn khoảng cách giữa bọn họ.

Cô cười cười, nụ cười có chút xa cánh: “Tôi không sao, anh cứ nhanh đi làm đi!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Hưng cũng chú ý tới vết thương trên môi cô, ánh mắt có chút mất mát, nhưng cũng không hỏi gì..