Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy
Đăng vào: 12 tháng trước
Bữa ăn này có chút ngượng ngùng.
Tống Nhĩ Giai làm mặt lạnh, trong suốt quá trình ăn, nàng không nói lời nào. Vẻ mặt Nguyễn Trinh tương đối thờ ơ, cô tuân thủ nguyên tắc ăn ngủ không nói chuyện, vì thế cũng không nói một lời nào.
Chỉ có Hứa Trường Phong thường hay xấu hổ, cậu ta đỏ mặt, không ngừng tìm chủ đề để nói trên bàn ăn.
Thỉnh thoảng, Nguyễn Trinh sẽ lên tiếng vì phép lịch sự.
Sắc mặt Tống Nhĩ Giai trở nên lạnh hơn.
Hứa Trường Phong hỏi: "Bác sĩ Nguyễn, em nghe nói gần đây chị mới trở lại thành phố Giang Châu. Trước đây chị làm việc ở đâu thế?"
Nguyễn Trinh nói ngắn gọn:" Ninh Thành."
Hứa Trường Phong:" Tại sao lúc trước chị lại muốn đến Ninh Thành công tác?"
Tống Nhĩ Giai nhìn xéo Nguyễn Trinh, cũng chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyễn Trinh cũng nhìn Tống Nhĩ Giai, khẽ nói:" Năm đó, phía bệnh viện kia đến trường chúng tôi tuyển dụng. Tôi đã đăng ký, thi đậu và nộp đơn xin việc."
Lý do khác với năm đó.
Khi đó, cô nói với Tống Nhĩ Giai rằng đó là vì cô thích khí hậu của Ninh Thành.
Hứa Trường Phong nói: " Hiện tại trở về thì tốt rồi, khá gần nhà."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng, không nói gì.
Quê nhà của cô hoàn toàn không phải ở Giang Châu, mà là cách xa ngàn dặm. So với Giang Châu, Ninh Thành thực sự gần nhà hơn.
Bữa cơm này, Nguyễn Trinh ăn nhanh hơn và cũng ít hơn so với bình thường.
"Tôi no rồi, tôi về khoa trước đây. Hai người bạn học cũ cứ chậm rãi nói chuyện đi."
Cô để thời gian riêng tư cho Tống Nhĩ Giai và Hứa Trường Phong.
Sau khi cô rời đi, Tống Nhĩ Giai buông đũa, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ kính.
Hứa Trường Phong cũng đặt đũa xuống, xấu hổ nói: " Nhĩ Giai, cậu ăn no chưa? Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
"Không được, chút nữa tôi bận rồi." Tống Nhĩ Giai gượng cười, tiếp tục hỏi Hứa Trường Phong: "Này, năm đó chị ấy nói gì với cậu vậy? Chuyện khiến cậu không còn rình rập theo đuổi tôi nữa đấy."
Người đàn ông cao một mét bảy ngồi đối diện nàng đỏ mặt, nhớ lại:" Năm đó, chị gái cậu hỏi thăm hoàn cảnh gia đình tôi. Cậu cũng biết đấy, điều kiện gia đình tôi cũng chỉ thuộc diện bình thường, cho nên chị ấy đã nói với tôi rằng cậu là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, không biết chịu thương chịu khó. Vì thế, chị ấy muốn tôi học tập cho thật tốt để thi vào một trường đại học có tiếng. Nếu tôi có một tương lai tốt đẹp và vẫn thích cậu, chị ấy sẽ hỗ trợ việc mai mối cho chúng ta..."
Tống Nhĩ Giai nghe xong, liền im lặng không nói gì, tim như chìm xuống đáy biển.
Một lúc lâu sau, cậu ta bình tĩnh nói: " Chị ấy là người rất giữ lời."
Hứa Trường Phong nhướng nhướng mày, nhẹ nhàng nói:" Nhĩ Giai, tôi sắp tốt nghiệp rồi. Khi nào có giấy chứng nhận tốt nghiệp thì đơn vị sẽ cho tôi đi làm thường xuyên hơn, tuy lương vẫn chưa được cao lắm, nhưng...Nếu cậu muốn thì tôi có thể giao hết cho cậu..."
"Đừng!" Tống Nhĩ Giai tăng âm lượng lên một chút:" Bạn học cũ, đừng làm tôi sợ. Giữa tôi và cậu không liên quan gì đến nhau!"
Thậm chí bọn họ còn không được tính là bạn bè chứ đừng nói đến bạn trai và bạn gái. Tại sao phải nộp tiền lương?
Hứa Trường Phong lại đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười xấu hổ:" Thực ra, kể từ lần gặp lại nhau ở bệnh viện trước đây, thậm chí tôi đã nghĩ đến việc nên đặt tên cho đứa con của chúng ta là gì rồi..."
Tống Nhĩ Giai nổi da gà sau khi nghe điều này. Nàng nói thẳng:" Đừng đừng đừng, làm ơn đừng nói ra những lời này nữa. Người anh em à, tôi không thích cậu."
Nàng luôn từ chối thẳng thừng những người theo đuổi mà nàng không thích. Những người đó cũng xem nàng như đối tượng thầm mến, nhưng nàng chỉ xem họ như người anh em của mình.
Bị từ chối thẳng thừng, nụ cười của Hứa Trường Phong đông cứng nơi khóe miệng. Cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, hỏi:" Tôi có chỗ nào không đủ tốt sao?"
Cậu ta có tính tình hiền lành, nhút nhát, lại có vẻ ngoài thư sinh. Sau khi lên đại học cũng được rất nhiều cô gái ưa thích.
Tống Nhĩ Giai thở dài:" Bạn học cũ, không phải cậu không đủ tốt, mà là trong một mối quan hệ, không phải ai tốt ai xấu mới có thể quyết định được việc có thể ở bên nhau hay không. Đôi khi, nó còn phụ thuộc vào cảm giác nữa. Tôi không có cảm giác gì với cậu, cậu cũng không phải là mẫu người lý tưởng của tôi."
Hứa Trường Phong sửng sốt một lúc, sau đó gục đầu, hèn mọn nói:" Vậy... vậy cậu thích kiểu người nào? Tôi...tôi sẽ xem liệu tôi có thể trở thành kiểu người đó được không..."
Tống Nhĩ Giai suy nghĩ một lúc, sau đó lấy lại tính cách lưu manh ngày xưa của mình. Nàng bắt chéo chân và nói:" Người anh em, tôi không thích đàn ông. Xu hướng tính dục của tôi giống như cậu, tôi cũng thích những cô gái ngực bự mông to."
Đột nhiên nghe nàng come out, bạn học cũ ngồi đối diện sửng sốt, há hốc mồm, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
*
Sau khi tiễn Hứa Trường Phong lên tàu điện ngầm trở về thành phố, Tống Nhĩ Giai bước vào cửa hàng hoa quả ven đường và mua một hộp trái cây cắt sẵn.
Buổi trưa, Nguyễn Trinh ăn không nhiều lắm. Tống Nhĩ Giai lo rằng chiều nay cô sẽ đói.
Nàng nhớ Nguyễn Trinh thích ăn dưa hấu và dứa nên cố ý chọn hai loại trái cây này.
Sau khi mua trái cây để lấy lòng cô. Nàng còn mua một ít cam, chuối và nho rồi xách đến khu vực hai khoa tâm thần.
Vào giờ nghỉ trưa, phòng làm việc không có bác sĩ. Chỉ có y tá thực tập không ngừng ngáp ngắn ngáp dài đang ngồi trực tại trạm.
"Chị gái, mời mọi người ăn trái cây này." Khi nhìn thấy y tá ở đây, Tống Nhĩ Giai sẽ luôn gọi họ là chị gái, bất kể họ già hay trẻ.
Ngoại trừ y tá trưởng.
"Ôi, cảm ơn, cảm ơn nhé." Cô y tá nhỏ đứng lên. Cô ấy vừa mới đến bệnh viện thực tập nên không biết Tống Nhĩ Giai là ai. Khi trông Tống Nhĩ Giai khá lạ mặt, cô ấy liền hỏi:" Cô là người thân của bệnh nhân giường nào thế?"
Tống Nhĩ Giai mỉm cười và nói: " Em không phải người nhà. Em đến đây để cảm ơn Nguyễn lão sư, Nguyễn Trinh."
"Nguyễn lão sư..." Cô y tá nhỏ chợt nhận ra:" À, là bác sĩ Nguyễn ở khoa chúng tôi. Cô ấy thực sự là một người tốt bụng và nhiệt tình, cũng thường làm việc thiện nữa!"
Tống Nhĩ Giai mỉm cười rồi ngắt lời:" Em muốn cảm ơn chị ấy đã giới thiệu đối tượng cho em và giúp em tìm được bạn trai!"
*
"Em ấy thực sự đã nói như vậy à?" Kết thúc giờ nghỉ trưa, Nguyễn Trinh ra khỏi phòng trực của bác sĩ. Sau khi rửa mặt xong, cô liền ăn trái cây trên bàn rồi hỏi y tá trực tình hình cụ thể:" Giới thiệu đối tượng và giúp em ấy tìm được bạn trai?"
Cô y tá nhỏ mỉm cười:" Vâng, cô nhóc đó đã mỉm cười hạnh phúc và nói muốn cảm ơn chị. Bác sĩ Nguyễn, em không ngờ rằng chị lại có khả năng làm bà Nguyệt đấy. Nếu chị quen biết người đàn ông chất lượng cao nào phù hợp thì giới thiệu giúp em với."
Miếng dưa giòn ngọt bỗng trở nên khó nuốt. Vẻ mặt Nguyễn Trinh bỗng thất thần. Cô nắm chặt cây tăm trong tay, đầu tăm còn lại cắm sâu vào đầu ngón tay, nhưng cô không hề cảm nhận được đau đớn.
"Cũng không tính là mai mối. Hai người trẻ tuổi bọn họ có duyên phận." Nguyễn Trinh nói với vẻ mặt thờ ơ. Sau đó, cô khoác áo blouse trắng vào rồi đi đến khu khám bệnh:" Em cũng sẽ gặp được người có duyên với mình."
Hai người trẻ tuổi bọn họ có duyên phận...
Nếu không phải do duyên số thì làm sao có thể gặp lại nhau sau bấy nhiêu năm được?
Cô y tá phía sau hỏi: "Bác sĩ Nguyễn, còn nhiều như vậy, sao chị không ăn nữa?"
Nguyễn Trinh xua tay, nhỏ giọng nói: " Mọi người chia ra ăn đi, tôi không đói."
*
Suốt buổi chiều, Tống Nhĩ Giai có chút mất tập trung.
Âm lượng nhạc chuông thông báo tin nhắn của điện thoại được vặn đến mức tối đa. Mỗi khi có tin nhắn hiện lên, nàng sẽ lấy điện thoại ra xem có phải là tin nhắn của Nguyễn Trinh hay không.
Nếu không phải là tin nhắn của Nguyễn Trinh, nàng sẽ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Nguyễn Trinh đến phát ngốc.
Buổi chiều, nàng cố ý nói những lời đó, tại sao Nguyễn Trinh lại không nhắn tin hỏi thăm tình hình cụ thể của nàng?
Tại sao cô lại không quan tâm đến nàng một chút nào?
Dù là tình bạn thì cũng sẽ buôn chuyện đôi chút đúng không?
À, nghĩ lại thì, người đó cũng không phải là người thích buôn chuyện.
Đối với những thứ không hứng thú, cô thường tỏ ra việc đấy không liên quan đến mình, lạnh lùng như thể muốn giết người.
Cả buổi chiều, Tống Nhĩ Giai chờ tin nhắn từ Nguyễn Trinh, nhưng Nguyễn Trinh chẳng làm gì cả.
Mặt trời lặn đằng tây, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Thông thường, vào những buổi tối chủ nhật, Nguyễn Trinh sẽ đến sân chơi đón Tống Nhĩ Giai. Cả hai sẽ ăn tối cùng nhau rồi về nhà. Sáng ngày thứ hai tuần sau, họ sẽ cùng nhau ăn sáng trước khi Tống Nhĩ Giai trở lại làng Đại học.
Đám đàn em thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về:" Học tỷ, bọn em về trường trước đây."
Tống Nhĩ Giai vẫy tay với họ: " Đi đường nhớ chú ý an toàn."
Sau khi đám đàn em rời đi, Tống Nhĩ Giai ngồi một mình trên bãi cỏ ở sân chơi. Nàng chán nản nhìn về phía ráng chiều, chờ đợi hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
Một phút...
Năm phút...
Mười phút sau, Tống Nhĩ Giai ôm đầu gối, thầm nghĩ nếu Nguyễn Trinh đến đón nàng, nàng sẽ nói sự thật. Nàng sẽ nói rằng buổi chiều nàng chỉ muốn trêu chọc cô, hoàn toàn không có bạn trai nào cả, nàng không thích Hứa Trường Phong.
Mười lăm phút trôi qua, Nguyễn Trinh vẫn không xuất hiện.
Tống Nhĩ Giai hạ thấp yêu cầu xuống. Nàng thầm nghĩ không cần Nguyễn Trinh đến đón mình về, chỉ cần Nguyễn Trinh nhắn tin hỏi han nàng một chút là được. Nàng sẽ tự đi tìm Nguyễn Trinh, nhân tiện nói cho cô biết những lời nói lúc chiều đều là nói dối, nàng không hề có bạn trai...
Hai mươi phút sau, Tống Nhĩ Giai vẫn cầm điện thoại, nhưng không thấy Nguyễn Trinh đón nàng về nhà. Nàng đang do dự không biết có nên tự gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình không thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, là tin nhắn từ Nguyễn Trinh——
【 Chị phải tăng ca, em về ăn cơm trước đi.】
Không hỏi về tình trạng mối quan hệ của nàng, chỉ bảo nàng về nhà ăn tối.
Mũi Tống Nhĩ Giai đột nhiên trở nên chua xót, như thể nàng đã phải chịu đựng nỗi ấm ức to lớn nào đó.
Người này thực sự chưa bao giờ quan tâm đến nàng một chút nào...
Nàng đang thử tâm tư của Nguyễn Trinh. Theo lẽ thường, nếu Nguyễn Trinh cũng giống như nàng, có một chút cảm xúc khác lạ nào với nàng, chắc chắn cô sẽ hỏi han một vài câu.
Đáng tiếc, không hề có gì cả.
Tống Nhĩ Gia xoa xoa mũi, phủi mông đứng dậy, vừa đi vừa trả lời:【 Ừm, hôm nay em sẽ trở về trường. Xin lỗi vì đã làm phiền chị trong khoảng thời gian này. Cảm ơn, Nguyễn lão sư. 】
Câu trả lời hờn dỗi này rất lịch sự và khô khan, không giống như những gì nàng vẫn thường hay nói.
Nếu Nguyễn Trinh quan tâm, nhất định cô sẽ hỏi nàng làm sao vậy.
Đáng tiếc, cũng chẳng có gì.
Nguyễn Trinh chỉ trả lời bằng một từ:【OK】
Không một lời nào khác, thậm chí không thêm dấu chấm câu, tin nhắn vô cùng lạnh lùng.
Tống Nhĩ Giai cầm lấy điện thoại, bước ra khỏi bệnh viện như một xác chết biết đi rồi tiến vào ga tàu điện ngầm.
Cửa tàu điện ngầm đóng lại, mở ra rồi đóng lại. Nhưng Tống Nhĩ Giai không đi vào. Nàng đứng sững tại chỗ, nhìn đoàn tàu gầm rú, chợt cảm thấy mình như một kẻ ngốc, cố gắng hết sức để tiếp cận và thử lòng, nhưng rồi lại phát hiện ra rằng trong lòng người kia chưa bao giờ có nàng...
Hốc mắt khô khốc. Nàng muốn khóc nhưng không thể nào khóc được. Cảm giác đau nhói và ấm ức dần lên men trong lòng.
Đứng ở ga tàu điện ngầm, Tống Nhĩ Giai ấm ức một lúc lâu. Nhưng sau khi nghĩ lại, là tự nàng đơn phương Nguyễn Trinh, đây vốn là việc của một mình nàng, sao có thể ép buộc đối phương cũng sẽ giống như mình?
Con người thực sự rất tham lam. Trước đây, nàng chỉ muốn Nguyễn Trinh không rời đi. Hiện tại, sau một quãng thời gian dài ở bên nhau, nàng dần khát vọng việc cô sẽ đáp lại tình cảm của nàng, thậm chí bắt đầu thử lòng cô.
Tại sao có thể tham lam như vậy?