Chương 12: Mời

Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Nguyễn Trinh đến nhà Tống Nhĩ Giai để dạy kèm lần thứ ba, cuối cùng Tống Nhĩ Giai đã ngừng trốn học.

Nàng cắt mái tóc xoăn xù của mình đi, mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm lại thành màu đen, không trang điểm, gương mặt thanh thoát xinh đẹp. Nàng mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần đồng phục học sinh màu xanh đậm, ngồi vào bàn làm bài tập hè, trông vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng.

Nguyễn Trinh bước đến, mở cuốn sách sinh học trên bàn ra. Cô đang định khen đứa trẻ này một câu, nhưng tay cô lại chạm vào cảm giác mềm mại và trơn trượt trong cuốn sách.

Cô lấy ra để xem, là một con rắn lục.

Rắn giả.

Thân xanh, mắt to bằng hạt đậu.

Tống Nhĩ Giai cố gắng nín ý cười xấu xa của mình lại, nàng kìm chế đến mức đôi vai nhỏ run lên bần bật. Nguyễn Trinh cầm lấy con rắn và quan sát nó vài giây, sau đó nhét con rắn vào túi quần. Đồng thời, cô nuốt lời khen vào, chỉ nói một câu:" Cảm ơn lễ vật của em."

Sau đó, cô xem như chưa có gì xảy ra, bắt đầu dạy học.

Năm 2014, trường trung học vẫn được chia thành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.

Điểm số môn khoa học xã hội của Tống Nhĩ Giai khá ổn, nhưng điểm môn khoa học tự nhiên của nàng khá lộn xộn. Nhưng thời đó, nếu học khoa học tự nhiên thì khi thi vào đại học sẽ có nhiều ngành để lựa chọn, nhìn chung phổ biến hơn nhiều so với khoa học xã hội nên phụ huynh thích cho con mình học khoa tự nhiên.

Tuy nhiên, lực học của nàng thực sự không cao, các môn vật lý, hóa học, sinh học, không môn nào có điểm tổng kết trên 50.

Ban đầu nàng định từ bỏ bản thân và học hết cấp ba, sau đó ra nước ngoài để lấy bằng tốt nghiệp du học sinh, nhưng nàng đã gặp Nguyễn Trinh trong kỳ nghỉ hè đó.

Vào thời điểm đó, mẹ của Tống Nhĩ Giai đã nói với nàng rằng Nguyễn Trinh có điểm số xuất sắc ở trường, nhưng gia đình cô nghèo và học phí của cô được trang trải bởi học bổng. Chi phí sinh hoạt đều do cô vừa học vừa làm kiếm được, lần này bà nhờ cô làm gia sư cho Tống Nhĩ Giai, đầu tiên là muốn chăm sóc cô và tạo điều kiện cho cô vừa học vừa làm. Thứ hai, cũng là để xây dựng hình ảnh một học sinh ngoan hiền, cần cù và siêng năng để truyền cảm hứng cho Tống Nhĩ Giai. Bà muốn Tống Nhĩ Giai học hỏi được những đức tính tốt của cô, đừng tiếp tục gây rắc rối nữa.

Tống Nhĩ Giai nhìn đôi giày vải đã giặt đến bạc màu của Nguyễn Trinh, lại nhìn những sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm mà lần trước Nguyễn Trinh mua cho nàng, cảm thấy xấu hổ không muốn trốn tiết nữa.

Nàng là người tốt bụng, nàng cảm thấy mình nên cho Nguyễn Trinh cơ hội kiếm tiền trang trải một cách chính đáng.

Nguyễn Trinh phụ trách dạy kèm môn sinh học, toán học cho Tống Nhĩ Giai, một gia sư khác chịu trách nhiệm dạy kèm môn vật lý và hóa học.

Nền tảng của Tống Nhĩ Giai rất kém, Nguyễn Trinh đến ký túc xá của nàng sau khi tan làm vào mỗi tối. Cô ngồi vào bàn học, bắt đầu soạn bài từ những kiến ​​thức cơ bản nhất của môn bắt buộc 1 và 2 ở cấp 3. Cô đã có nhiều kinh nghiệm dạy kèm trong 5 năm đại học, chỉ cần học sinh nghiêm túc trong giờ học và không bỏ tiết, cô có thể dễ dàng dạy bọn họ trở nên tốt hơn.

"Đề cương ôn thi đại học của em chưa được công bố, chị đã tổng hợp các điểm kiến ​​thức dựa trên đề cương của buổi trước. Hôm nay, chúng ta cùng ôn lại nội dung chương 1 môn sinh học bắt buộc, bắt đầu từ tế bào..."

Tuy nói là ôn tập, nhưng đối với Tống Nhĩ Giai, những điểm kiến ​​thức xa lạ giống hệt như một bài mới.

Cũng may giọng nói của Nguyễn Trinh rất dễ nghe, là tiếng phổ thông đặc biệt chuẩn, câu chữ rõ ràng, Tống Nhĩ Giai cảm thấy nghe vào rất dễ chịu.

Trong giờ nghỉ giải lao, nàng khen ngợi tiếng phổ thông siêu chuẩn của Nguyễn Trinh còn chứa chất giọng truyền cảm.

" Chị đã từng học ở một thị trấn nhỏ của quận, nhưng là nói tiếng địa phương. Chị chỉ học tiếng phổ thông sau khi vào đại học." Nguyễn Trinh cười nhẹ, không chút ngượng ngùng, đầy bình tĩnh và điềm đạm:" "Khi còn là sinh viên năm nhất, chị thường đến hồ nước vào mỗi buổi sáng để nghe bản tin thời sự và học tiếng phổ thông từ đấy."

Tống Nhĩ Giai tưởng tượng bộ dáng Nguyễn Trinh đứng bên hồ một mình và mỉm cười. Nàng đập con heo đất, lấy phần tiền tiêu vặt còn lại ra đưa cho Nguyễn Trinh:" Này, trả lại cho chị số tiền mà chị đã mua sản phẩm chăm sóc da cho em lần trước."

Nguyễn Trinh nói: "Những thứ đó không đắt lắm, cứ coi như chị tặng quà gặp mặt cho em đi."

Tống Nhĩ Giai: " Chị vẫn còn là sinh viên, muốn tặng quà gì thì cứ chờ sau này chị đi làm chính thức đi. Cả tuần nay em không đến quán cà phê Internet và khu trò chơi, nếu chị không nhận, em sẽ dùng số tiền này để nạp game đấy. Đúng rồi, sau này chị có thể đến nhà và ăn tối cùng em không. Bố em ở nước ngoài, mẹ em thường ăn ở căng tin bệnh viện, ngày nào em cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài để ăn một mình."

Nguyễn Trinh ừ một tiếng, không từ chối nữa. Cô nhận tiền tiêu vặt của Tống Nhĩ Giai, lần sau lúc đến để dạy kèm cho Tống Nhĩ Giai, cô mang quyển sách《Kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm, mô phỏng ba năm》của môn sinh học và toán học cho nàng.

Tống Nhĩ Giai bỗng dưng hối hận.

*

"Không phải em nói tuần sau muốn đi ngắm mặt trời lặn trên biển sao? Có muốn đến nhà chị ăn tối không?" Cả hai đứng tại cửa bệnh viện, trước khi chia tay, Nguyễn Trinh bỗng mời Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai sững sờ một lúc, sau đó chớp mắt và gật đầu lia lịa.

Nguyễn Trinh khẽ nói: " Cuối tuần nào chị cũng ăn ở nhà một mình, sau này nếu em cảm thấy nhàm chán vào cuối tuần thì có thể đến ăn cùng chị."

Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng, tiếp tục gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

Nàng vẫy tay chào tạm biệt Nguyễn Trinh: "Cuối tuần gặp lại."

Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười và nói:" Cuối tuần gặp."

Tống Nhĩ Giai xoay người rời đi, Nguyễn Trinh nhìn bóng lưng nàng đi xa rồi cũng xoay người trở về bệnh viện.

Khi đi được một đoạn, Tống Nhĩ Giai bỗng đứng yên, ngoảnh đầu lại, nhìn bóng lưng của Nguyễn Trinh cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt mình rồi mới quay người lại tiếp tục bước đi.

*

Bạn cùng phòng Chu Chu đã không trở lại trường đại học trong nhiều ngày, cô ấy sống trong ký túc xá của trường trung học, cùng đồng hành và chăm sóc Đồng Đồng.

Tống Nhĩ Giai chỉ có thể hỏi về một số tin tức vụn vặt thông qua WeChat.

Tình trạng của Đồng Đồng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô bé không muốn nhìn thấy ai, cũng không muốn đến lớp, có lần cô bé còn đột ngột ngất xỉu khi đang ăn ở căng tin.

Mẹ của Đồng Đồng đã trở về nước và đưa Đồng Đồng đến gặp bác sĩ tâm thần ở tam viện.

Bác sĩ chẩn đoán cô bé bị trầm cảm nặng và đề nghị cô bé nhập viện điều trị một thời gian, uống thuốc để kiềm chế cảm xúc, sau đó kết hợp điều trị tâm lý sau khi cảm xúc nguôi ngoai.

Người mẹ bận việc ở nước ngoài nên ngay lập tức đồng ý đưa cô bé đến bệnh viện. Sau khi ký xong thỏa thuận, bà ta đã cho Đồng Đồng và giáo viên trường rất nhiều tiền, rồi vội vã ra sân bay, tiếp tục ra nước ngoài.

Tống Nhĩ Giai và bạn cùng phòng Chu Chu thở dài không dứt, tuổi mới lớn là lúc trẻ có tâm hồn nhạy cảm và tinh tế nhất. Có một người mẹ như vậy, việc trẻ mắc bệnh không có gì đáng ngạc nhiên.

Tống Nhĩ Giai cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nàng có thể dễ dàng đồng cảm với cô bé.

Bố mẹ nàng không hoàn toàn thờ ơ và không yêu thương nàng, nhưng họ chỉ bố thí một chút tình cảm cho nàng, khiến nàng ảo tưởng rằng họ cũng yêu mình. Nhưng khi nàng khát vọng nhiều sự quan tâm hơn từ họ, họ đã hoàn toàn phớt lờ, hoặc thậm chí bỏ rơi nàng.

Nếu như năm đó Nguyễn Trinh không xuất hiện và kéo nàng lại, Tống Nhĩ Giai không biết hôm nay nàng đã trở thành một người như thế nào?

Nghĩ đến việc này, Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng gửi tin nhắn cho Nguyễn Trinh: 【Chị giáo Nguyễn, năm đó, khi lần đầu tiên em nhìn thấy chị, em cảm thấy chị rất đẹp. Còn chị thì sao, chị cảm thấy như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy em? 】

Nàng ôm lấy điện thoại, dùng vẻ mặt đầy mong đợi chờ câu trả lời của Nguyễn Trinh.

Nửa giờ sau, Nguyễn Trinh trả lời: 【Rất trẻ trâu.】

Nhìn thấy câu trả lời rất thật thà này, Tống Nhĩ Giai tức giận đến mức không thèm để ý đến cô nữa.

*

Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần, Tống Nhĩ Giai trang điểm nhẹ rồi đến địa điểm hẹn.

Bãi biển cách bệnh viện Phân Hải không xa, nhưng nàng phải mất 2 giờ để lái xe từ làng đại học đến đấy.

Từ sân bay ở Giang Châu đến sân bay Ninh Thành cũng mất gần 2 giờ đồng hồ.

Vào đêm giao thừa năm 18 tuổi, Tống Nhĩ Giai đã mua vé máy bay đến Ninh Thành. Nàng lén lút đến Ninh Thành mà không nói cho ai biết.

Nàng biết đơn vị làm việc của Nguyễn Trinh, Khoa Tâm thần của Bệnh viện số một Ninh Thành.

Nàng không liên lạc với Nguyễn Trinh mà chỉ đi dạo quanh trung tâm thành phố gần bệnh viện.

Sau khi Nguyễn Trinh tan làm, cô thường đi dạo một chút để thư giãn, sau đó trở về nhà.

Tống Nhĩ Giai mặc chiếc áo khoác dày cộm, tản bộ quanh trung tâm thành phố Ninh Thành. Khi tưởng tượng bộ dáng Nguyễn Trinh dạo phố thư giãn sau khi tan tầm, nàng dùng sức hít lấy không khí ở Ninh Thành và nếm thử các món ăn đường phố của Ninh Thành, sau đó bay trở về Giang Châu trong đêm.

Mùa đông ở Ninh Thành lạnh đến thấu xương, còn có sương mù dày đặc. Ẩm thực đường phố ở đây quá ngọt, Tống Nhĩ Giai lại nghiện cay, nàng thật sự không thích nghi được.

Nhưng nàng đã từng cân nhắc nghiêm túc —— sau khi tốt nghiệp, nàng có nên đến Ninh Thành làm việc không?

Câu trả lời là không.

Vừa nhìn thấy Nguyễn Trinh ở lối vào bệnh viện, Tống Nhĩ Giai lập tức mở miệng nói:" Chị xem, chúng ta ở Giang Châu rất tốt đúng không? Muốn ngắm biển là có biển, nhưng ở Ninh Thanh không có biển, không thể ngắm hoàng hôn."

Nguyễn Trinh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm của bệnh viện, mùi cồn vẫn còn vương trên đầu ngón tay cô.

Cô không đáp lại lời nói của Tống Nhĩ Giai, chỉ cúi đầu ngửi đầu ngón tay rồi nói:" Chị phải về văn phòng lấy đồ, em muốn chờ chị ở đây hay muốn đến văn phòng chờ chị?"

Tống Nhĩ Giai liếc nhìn thời gian trên điện thoại: "Em cũng lười đi lên, em sẽ ở đây chờ chị, chị phải nhanh lên đấy."

Nguyễn Trinh ừ một tiếng, xoay người, vội vã trở về khu điều trị nội trú.

Tống Nhĩ Giai ôm túi xách, đột nhiên cảm thấy mình giống như đang chờ crush trang điểm chải chuốt để đến buổi hẹn hò.

Nàng nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Loại ảo giác này khiến nàng vui vẻ.

Khi cúi đầu xuống, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên băng ghế gỗ bên cạnh đài phun nước của bệnh viện.

Tống Nhĩ Giai tập trung nhìn, là An An.

Học sinh của Chu Chu.

Nàng bước đến chào hỏi An An: "An An, em còn nhớ chị không?"

An An đang ngẩng đầu nhìn tòa nhà trong bệnh viện. Khi nhìn thấy Tống Nhĩ Giai, cô bé xấu hổ mỉm cười, khẽ nói:" Em nhớ chứ, chị là chị Giai Giai."

Tống Nhĩ Giai sờ sờ đầu cô bé rồi ngồi xuống bên cạnh em, hỏi: "Sao em lại đến đây một mình? Em đến thăm Đồng Đồng à?"

An An nhìn tòa nhà bệnh viện, nhẹ nhàng nói: "Không phải, em không thấy được chị ấy."

Bệnh viện Phân Hải quy định bệnh nhân mới nhập viện chỉ được thăm khám sau một tuần, trừ khi có trường hợp đặc biệt.

Bởi đôi khi người nhà đến thăm bệnh nhân tâm thần cũng không làm cho bệnh nhân cảm thấy được quan tâm, ngược lại càng khiến cảm xúc họ thất thường hơn, không có lợi cho việc điều trị.

Vì để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, người vào thăm bệnh nhân ở bệnh khu đóng phải là người nhà trực tiếp của bệnh nhân. Người thân như họ hàng, bạn bè, bạn cùng lớp, đồng nghiệp và những người không phải thân thích khác muốn đến thăm bệnh nhân cần phải có sự đồng ý của người giám hộ.

"Em cứ thong thả đi, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt hơn." Tống Nhĩ Giai an ủi, tiếp tục nói:" Quan hệ giữa các em thực sự rất tốt, em ấy là bạn rất thân của em đúng không?

An An khẽ vâng một tiếng.

Tống Nhĩ Giai nói:" Khi chị còn học trung học, người bạn thân nhất của chị không phải bạn cùng lớp, mà là bác sĩ Nguyễn, người mà em biết đấy. Chị nghĩ nếu một ngày bác sĩ Nguyễn bị ốm, chắc chắn chị cũng sẽ như em, sẽ lo lắng cho chị ấy. Nhưng chị ấy chắc chắn sẽ mong rằng chị đừng quá buồn, mong rằng chị có thể tự lo cho bản thân mình trước. Cô bạn thân Đồng Đồng của em nhất định cũng sẽ như vậy, em ấy sẽ hy vọng em phải tự chăm sóc cho bản thân mình trước. "

"Em có muốn đi dạo biển với bọn chị không?"

An An lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía tòa nhà bệnh viện: "Chị, hai người về trước đi. Em muốn ở đây một lúc nữa."

"Em cũng sắp thi đại học rồi." Không biết từ lúc nào, Nguyễn Trinh đã xuất hiện bên cạnh họ.

Hai người một lớn một nhỏ trên băng ghế dài đồng thời nhìn về phía cô.

Nguyễn Trinh nhìn An An, tiếp tục bình tĩnh nói:" Sau khi thi đại học, tốt nghiệp đại học và độc lập về tài chính, nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn, vì vậy em hãy kiên nhẫn lên."

An An hiểu ý của Nguyễn Trinh. Cô bé mím môi, khẽ vâng một tiếng.

Tống Nhĩ Giai nghe không hiểu:" Hai người đang nói đến chuyện khác à, tại sao em lại không hiểu được..."

Vấn đề gì sẽ được giải quyết sau khi độc lập về tài chính?

Nguyễn Trinh dời tầm mắt, nhìn vào Tống Nhĩ Giai, ánh mắt cô bỗng trở nên dịu dàng. Cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

Đối với những người có quyết tâm, chia ly không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là, sự chờ đợi nhất thời, chỉ vì một cuộc đoàn tụ tốt đẹp hơn.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhĩ Giai (sững sờ): Em nghe không hiểu.

Nguyễn Trinh: Chị mất rất nhiều kiên nhẫn khi chờ em lớn lên.

- -------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.